Nhà ta có một người cha, dạng người đèn dầu ba canh gà gáy năm canh vẫn cắm đầu đọc sách – tú tài mẫu mực.
Khoa cử? Không dính dáng gì đến ta!
Trong nhà còn có một cô cô, kiểu chân đạp tra phu, tay vung thước đánh tiểu thiếp, hung hãn không ai bì.
Ngược tra? Ờ, cũng chẳng liên quan đến ta!
Cả nhà thiếu đúng một thứ – tiền.
Cho nên, ta – Chu Cẩm Ngọc – rất chi thành thật nghĩ đời mình chỉ là một vở kịch “làm giàu bằng nông nghiệp”, ngày ngày cày ruộng, buôn bán nhỏ, an phận thủ thường.
Ai ngờ đâu, cái ông cha “giả heo ăn thịt hổ” của ta lại một đường thăng quan tiến chức, leo tới tận chỗ làm sủng thần bên cạnh hoàng đế!
Thế là, ta - quan nhị đại - lập tức rơi vào trạng thái bất an toàn tập.
Mà cũng phải thôi, bởi vì… Sở Chiêu Đế có tận tám thằng con trai.
Mà cha ta đứng về phe nào, chỗ đó liền in đậm chữ to đùng: NGUY HIỂM.
Một bước sai, cả nhà mất đầu!
Ta: “Cha, con thấy về quê cày ruộng cho lành.”
Cha ta – Chu Phượng Thanh: “Cha nghĩ mình vẫn có thể thăng cao thêm chút nữa.”
Ta run rẩy: “Cha, cao thế này đủ lắm rồi!”
Cha bình thản hỏi: “Thế con thấy nên chọn hoàng tử nào lên ngôi thì hợp?”
Ta tê hết cả da đầu: “Cha… làm Nhiếp Chính Vương thì tương lai thường chẳng có kết cục tốt đâu.”
Cha lại nhàn nhạt vuốt mi mắt: “Thế con nghĩ gửi gắm cả nhà vào tay trọng thần thì thế nào?”
Ta: …Cha ơi, con còn muốn sống yên ổn lấy vợ sinh con đó!