Ngày hôm sau, Chu Nhị Lang phải quay về Nam Châu phủ để tiếp tục học ở phủ học.

Phủ học có chế độ nghỉ khá “ngược đãi học sinh”: cứ mười ngày mới được nghỉ một hôm. Chu Gia Trang lại ở quá xa Nam Châu, chỉ tính riêng thời gian đi đi về về đã tốn mất một ngày trời, cho nên bình thường hắn phải một, hai tháng mới có thể về nhà một lần. Lần này ở nhà lâu hơn là vì Ngọc ca (tức Chu Cẩm Ngọc) bị bệnh, hắn xin nghỉ phép mới về.

Ăn xong bữa sáng, Chu Nhị Lang thay bộ trang phục nho sinh mùa hè mà phủ học phát: trên đầu đội khăn vuông bốn góc màu xanh nhạt, người mặc áo dài màu ngọc xanh nhạt, vạt áo giao nhau chỉnh tề, bên hông thắt dây lụa có tua đỏ, nhìn qua đúng là dáng vẻ nho nhã, phong lưu.

Chu thị trong lòng tuy rất không nỡ, nhưng không dám biểu lộ ra, sợ người khác chê cười, cũng sợ ảnh hưởng đến việc học của phu quân. Nàng chỉ tiễn hắn ra tận cổng, lưu luyến không rời.

Chu Nhị Lang không phải dạng người hay ủy mị, nhưng Chu thị vốn dịu dàng, hiền hậu, hắn thật sự quý. Nhân lúc không ai chú ý, hắn khẽ vỗ tay nương tử, thấp giọng dặn:
“Chiếu cố Ngọc ca nhi cho tốt… cũng nhớ chăm sóc chính mình.”

Chu thị nghe vậy, trong lòng ấm áp hẳn, vội đáp:
“Phu quân cũng vậy, ở bên ngoài đừng quá tiết kiệm.”

Chu Nhị Lang gật đầu.

Chu lão gia tử thì ôm Ngọc ca nhi ra tiễn đến tận đầu thôn. Đến chỗ cây cầu, Chu Nhị Lang từ tay cha đón lấy Cẩm Ngọc, vừa nhéo má con trai vừa dặn dò với giọng dịu dàng hiếm có:
“Cha không ở nhà thì con phải ngoan, nghe lời nương. Lần sau cha về sẽ mang đồ ngon cho con, được không?”

Chu Cẩm Ngọc rất biết phối hợp, nghiêm túc gật đầu cái rụp. (Trong lòng thì thầm: Cha, quà thì con nhận, nhưng cha có thể ở nhà chăm sóc ruộng vườn với con thì tốt hơn nhiều…)

Đúng lúc ấy, Chu lão gia tử lôi từ vạt áo ra một cái túi tiền màu xanh biển, nhét vào tay con trai:
“Ta nghe nói người đọc sách mà thi đậu công danh, đều chuộng mặc cái áo hồ la y thời thượng. Ta tìm khắp trấn mà không có bán, chắc do chỗ mình quá nhỏ, con lên Nam Châu thì mua một cái đi.”

Rồi còn dặn thêm:
“Ngày hè càng lúc càng nóng, con là tú tài, sao có thể cứ phe phẩy cái quạt hương bồ rẻ tiền? Nhớ mua cả quạt xếp tử tế nữa.”

Chu Nhị Lang lập tức cau mày. Trong lòng hắn biết rõ trong nhà mỗi đồng tiền đều do cả nhà chắt chiu từng bữa cơm mà dành dụm, sao có thể lấy mồ hôi nước mắt ấy mà đi mua mấy thứ hư vinh phù phiếm này? Hắn xuất thân thế nào, điều kiện thế nào, bạn đồng môn đều biết cả. Mua về cũng chẳng khiến hắn thành công tử nhà giàu, ngược lại còn dễ bị người ta châm chọc. Chi bằng nghèo mà đường hoàng, còn thoải mái hơn.

Chu lão gia tử thấy hắn do dự liền nổi nóng:
“Ở bên ngoài mà cà kê dây dưa thế thì còn ra thể thống gì? Ta cho thì cứ cầm, đừng có dong dài như đàn bà!”

Biết rõ tính cha, Chu Nhị Lang đành tạm thời nhận lấy.

Hôm đó không phải ngày chợ, chẳng có xe bò nào đi trấn, hắn phải cuốc bộ bảy tám dặm rồi mới bắt được thuyền vào Nam Châu phủ. Đang chuẩn bị lên đường thì phía sau có tiếng quất roi, quay đầu nhìn lại thấy xe bò chạy đến. Người đánh xe là một thúc thúc xa bên họ.

“Nhị Lang, về phủ học à? Vừa khéo, Lục thúc phải lên trấn làm việc, tiện cho con đi nhờ.”

“Đa tạ Lục thúc! Nhị Lang còn đang lo đường vừa mưa xong lầy lội, may quá được đi nhờ thúc.”

“Cùng một tông tộc cả, khách sáo gì chứ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play