Mỗi ngày đều trong lành, khí trời thoáng đãng. Chu lão gia tử chẳng buồn nghĩ nhiều, vội vàng khoác thêm áo, “rầm” một tiếng mạnh mẽ đẩy tung cửa, men theo bờ tường, bước chân loạng choạng qua ruộng nước mà chạy thẳng đến nhà tộc trưởng Chu thị.
Trong thôn, những nhà trung đẳng như Chu gia đều ở nhà gạch – gỗ, nhà nghèo thì ở nhà tranh. Còn nhà tộc trưởng thì thuộc hàng có điều kiện nhất nhì: ngoài tường ốp gạch xanh, trên mái lợp ngói lớn xếp vảy cá sáng bóng.
Trong đại sảnh nhà tộc trưởng, ngay chính diện là thần vị “Thiên địa gia”. Trên bàn thờ cắm hương nến, đặt thêm một chén nhỏ cúng phẩm. Tộc trưởng Chu Trường Nguyên lúc ấy đang khom người, trán chạm đất, miệng lẩm bẩm khấn.
Chu lão gia tử vốn không mấy tin việc cúng bái “Thiên địa gia”.
Trong lòng ông nghĩ: cầu thần làm việc với cầu người làm việc cũng giống nhau thôi. “Thiên địa gia” quản mười vạn sinh linh thiên địa, việc gì cũng quản, nhưng thật ra việc gì cũng mặc kệ. Cầu ngài ấy chỉ phí tiền hương khói.
Không tin thì không tin, nhưng gặp thần thì cứ bái cũng không sao. Mà cho dù không nể mặt thần, thì cũng phải nể mặt tộc trưởng. Đắc tội thần tiên thì chẳng hề gì, chứ đắc tội tộc trưởng thì rắc rối to.
Thế là mặc kệ đất ướt nhão, Chu lão gia tử quỳ xuống, bắt chước tộc trưởng dập đầu “cốp cốp cốp” ba cái thật vang.
Chu Trường Nguyên liếc nhìn ông một cái, rồi chậm rãi đứng dậy:
– Trường Khánh đến rồi à?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT