Chu Cẩm Ngọc nảy ra một ý: đem mấy quả trứng gà lén bỏ vào không gian, ấp cho thành gà con. Đợi đến khi mấy con gà con nở ra, người trong nhà chắc chắn sẽ luyến tiếc không nỡ ném đi, lúc đó lại tìm cách để họ nếm thử cái ngon của thịt gà, thế là sau này nuôi gà thành chuyện dễ như trở bàn tay.
Hệ thống của cậu còn có cái không gian trữ vật tự động giữ nhiệt, muốn ấm bao nhiêu có ấm bấy nhiêu. Theo lẽ thường thì gà mái đẻ trứng vào mùa xuân hè, vừa vặn nhiệt độ môi trường lại cộng thêm nhiệt từ thân gà mái và lớp lông mịn, suy đoán sơ sơ thì nhiệt độ ấp trứng chắc phải cao hơn nhiệt độ cơ thể người một chút. Vậy thì thử cho 37–38 độ xem sao, cũng chẳng mất mát gì.
Không có nguy hiểm thì trước cứ làm thử nghiệm nhỏ, nở được mười con gà rồi tính tiếp.
Có điều, trứng gà quý lắm, trong bếp mỗi quả đều được quản chặt, thiếu một hai quả đã bị phát hiện rồi. Cứ thế này thì chi bằng ra ổ gà lấy trực tiếp, nhiều lắm người nhà chỉ nghĩ gần đây gà đẻ ít thôi, sẽ không nghi ngờ.
Buổi trưa, cả nhà đang ăn cơm. Đột nhiên bên ngoài gió hú, mưa rào trút xuống như ai dội nước. Trong nháy mắt, mái hiên nước đổ xuống như thác.
Chu lão gia tử bỏ bát đũa xuống, mặt đầy lo lắng:
“Khóe mắt vừa thấy sắp tới vụ gặt rồi, thế này mà mưa thì e là điềm chẳng lành đâu.”
Tiểu mạch mà gặp mưa nhiều thì có hai nỗi sợ.
Một là diện tích lớn bị đổ rạp, gặt hái cực khổ.
Hai là bông mạch nảy mầm ngay trên ruộng, kết quả hỏng hết.
Cả hai đều dẫn đến mất mùa trên diện rộng.
Chu gia có tổng cộng mười hai mẫu ruộng, trong đó ruộng khô chiếm đến bảy mẫu, mà phần lớn đều trồng tiểu mạch. Đó chính là nguồn thu nhập chủ yếu. Nếu lúa mạch mà bị úng thì cả nhà chỉ còn nước húp gió uống sương.
Chu Cẩm Ngọc lén mở giao diện hệ thống ra xem thời tiết ——
Hảo gia hỏa!
Trên giao diện toàn là biểu tượng mưa vừa đến mưa to.
Ơ? Cẩn thận nhìn lại, cũng may xen kẽ có một khung nắng hiếm hoi.
Mưa vẫn rả rích suốt đến tận chạng vạng, chẳng hề ngừng lại. Cả nhà càng thêm lo, ai nấy ăn cơm cũng chẳng còn thấy ngon. Người chưa từng trải qua cảnh thiếu thốn lương thực thì sẽ chẳng hiểu lúa gạo đáng quý thế nào.
Mất mùa, với nhà nông sống nhờ trời mà nói, chẳng khác nào đại họa giáng xuống. Chu gia cũng từng nếm cảnh này rồi: lúa mạch chín tới, mà mưa ngâm không gặt được, cuối cùng toàn bộ nảy mầm thối rữa ngay trên đồng. Khi ấy đúng là chỉ biết trợn mắt mà nhìn, hoàn toàn bất lực.
Trước bữa cơm chiều, Chu lão gia tử còn phải dâng hương khấn khứa. Ở gian chính nhà Chu, bàn thờ đặt tượng Thổ Địa, Táo Vương, Thần Tài và Văn Xương Đế Quân.
Ông lão vốn trọng thực tế, cầu vị nào thì thờ vị đó.
Cái gì cũng có, riêng chẳng thấy thờ Lôi Thần – Thần Mưa Gió.
Cũng dễ hiểu thôi, có mấy khi cần tới ông ấy đâu. Hương nến cúng bái đều phải mua, mà tiền thì phải tiêu đúng chỗ.
Vả lại, thần với thần chẳng phải cũng là người quen với nhau sao? Khéo miệng nói năng, quan hệ nối quan hệ, kiểu gì cũng thông cả thôi.
Thật ra trong lòng lão nghĩ nhiều nhất là muốn thỉnh thêm tượng Quan Âm Tống Tử, nhưng lại sợ Nhị Lang thần thấy không thuận mắt, với thêm nữa, nhỡ hàng xóm bắt gặp thì sẽ bị chê cười.