Trong giới thượng lưu triều Đại Càn, người ta coi dê, gà, vịt mới là cao sang, còn thịt heo thì bị chê là không sạch, rất ít ai ăn. Nhưng cũng vì thế, thịt heo lại rẻ hơn hẳn các loại khác, trở thành món ngon bình dân trên mâm cơm của bách tính.

Riêng lòng, dạ, ruột, thận heo thì do dân thường chẳng biết nấu sao cho ngon, lại thiếu gia vị thích hợp, nên thường bị bán rẻ như cho không, gần như “nửa mua nửa tặng”.

Từ nhỏ, vợ của Vương Lão Thất đã thân thiết với Chu Phượng Anh, lần này còn tặng nàng một bộ lòng già. Khi ấy, Chu Phượng Anh thấy ánh mắt cha mình cứ dán chặt vào quả thận heo nhà người ta, chỉ suy nghĩ một chút đã hiểu ngay: lão đầu tử đây là muốn mang về tẩm bổ cho Nhị Lang, ăn gì bổ nấy.

Ngọc ca nhi lần này suýt gặp chuyện, dọa cha nàng một trận thót tim. Nếu Nhị Lang mà thật sự tuyệt hậu, thì gần như cả nhà họ Chu cũng coi như tuyệt tự. Trong nhà chỉ có một mống nam duy nhất, quá là nguy hiểm.

Mà việc đệ tức phụ có thể sinh ra được Ngọc ca nhi cũng chứng minh vấn đề không nằm ở phía con dâu, nhiều khả năng là do Nhị Lang không ổn.

Chỉ có điều, Nhị Lang vốn da mặt mỏng, lại sĩ diện. Muốn ép hắn uống thang thuốc bổ thì chắc chắn không đời nào chịu. Hai anh em, Đại Lang bề ngoài thì có vẻ cứng đầu, nhưng thật ra dễ nói chuyện; còn Nhị Lang nhìn thì nhu hòa, nhưng so với con lừa còn bướng gấp mười lần, đã không chịu thì chẳng ai ép nổi.

Cha già cuối cùng cũng chỉ còn cách nghĩ tới chuyện ăn bồi bổ.

Chu Phượng Anh từ nhỏ đã quen buôn bán vặt, giao thiệp với đủ hạng người trong thiên hạ, nên da mặt sớm đã luyện thành dày, trực tiếp mở miệng với vợ Vương Lão Thất:

— Tú Liên, thận heo nhà tỷ bao nhiêu tiền một cặp? Cháu trai nhỏ nhà ta từ bé đã hay ốm yếu, dương khí không đủ, lang trung bảo ăn chút canh thận thì tốt.

Vợ Vương Lão Thất vốn tính sảng khoái, liền xách cả hai quả thận ra:

— Trời, sao không nói sớm! Ta với tỷ muội còn gì khách sáo, cứ cầm đi. Đã là có lợi cho thân thể Ngọc ca nhi thì còn nói giá cả làm gì.

— Vậy muội không khách khí nữa nhé, muội mang đi luôn.

— Mang đi đi, để chỗ ta cũng chẳng ai ăn, bán cũng chẳng được mấy đồng.

Thế là mới có món “thận heo xào” đặt trên bàn cơm hôm nay.

Chu Nhị Lang vì vùi đầu đọc sách nên hiểu biết đời thường khá ít, chuyện “ăn thận heo” thế này, hắn chưa từng nghe chứ đừng nói đã từng ăn.

Đĩa thận xào nóng hổi bày ngay trước mặt, hắn gắp một miếng bỏ miệng, chỉ thấy giòn giòn mềm mềm, hương vị không tệ, liền tò mò hỏi:

— Đại tỷ, đây là thịt gì thế?

Chu Phượng Anh không thèm ngẩng mắt:

— Thịt tim heo, làm riêng cho ngươi đấy. Cha bảo ngươi đọc sách vất vả, hao tổn tinh thần, ăn chút tim heo, lấy hình bổ hình, ăn gì bổ nấy.

Trong lòng Nhị Lang thoáng dâng lên một chút cảm động, quay sang nhìn phụ thân. Lão đầu tử từ trước tới nay quan tâm con cái đều giấu kín, chẳng lộ biểu cảm gì.

Hắn lại nhìn sang đại tỷ. Chu Phượng Anh ngẩng đầu, giọng điềm nhiên:

— Người một nhà cả, cần gì khách sáo. Muốn cảm ơn thì hãy học cho tốt, đừng phụ lòng cha ta.

Chu Nhị Lang nghiêm túc gật đầu:

— Đại tỷ nói phải. Nhị Lang tất sẽ dốc hết sức mình.

Chu Cẩm Ngọc thì nhận ra ngay đó là thận heo, hơn nữa còn từng ăn qua, liền “xì” một tiếng cười bật ra.

Cả bàn đều ngơ ngác quay lại nhìn, chẳng hiểu thằng bé cười cái gì.

Nhưng trẻ con mà, cao hứng thì cười thôi, chẳng cần lý do.

Nhị Lang mỉm cười, gắp thêm một miếng nhỏ “tim heo”:

— Nào, Ngọc ca nhi cũng ăn một chút, ăn tim cho chóng lớn.

Chu Cẩm Ngọc há miệng đớp ngay, trong lòng cười thầm: Cha ơi, con không cần bổ thận đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play