Chu Cẩm Ngọc thật không ngờ cái hệ thống bị hắn trói định kiếp trước, thế mà lại bám theo xuyên tới đây. Nói là “hệ thống”, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn coi nó chẳng khác nào… một cái máy ép nước hoa quả xa xỉ loại cầm tay. Vì nó chỉ biết làm đúng ba việc:

Phân biệt.
Thu thập.
Tinh luyện.

Cái gọi là “tinh luyện” chính là trong lúc ép lấy chất lỏng thì tiện tay lọc bỏ mấy thứ độc hại, uống vào càng bổ càng khỏe, không lo ngộ độc thuốc sâu hay dư lượng hóa chất gì hết.

Theo giới thiệu của hệ thống, hoa kim ngân chính là hàng giải nhiệt thanh độc cực xịn, mùa hè uống thì chuẩn không cần chỉnh.

Chu Cẩm Ngọc lén lút đảo mắt nhìn quanh một vòng, chắc chắn không ai để ý đến mình, lập tức hạ lệnh thu thập. Ngay sau đó, bàn tay bé tí của hắn vỗ nhẹ lên khóm kim ngân, phàm hoa nào bị ngón tay chạm đến, lập tức… “biến mất không dấu vết”.

Chẳng mấy chốc, cả mảng kim ngân sạch bách.

Chu Cẩm Ngọc lại bấm chọn 【Tinh luyện】. Một lát sau, trong không gian trữ vật của hệ thống hiện ra một bình thủy tinh trong suốt, nhãn dán: Kim ngân lộ – 50ml.

Đang chuẩn bị thoát khỏi hệ thống, mắt hắn vô tình liếc sang góc phải trên giao diện, chỉ thấy một dòng nhắc nhở:

“Dự kiến sau một giờ sẽ có mưa to kèm giông gió, xin chú ý phòng bị.”

Theo kinh nghiệm kiếp trước, dự báo thời tiết của hệ thống chính xác gần như tuyệt đối. Ở cái thời cổ đại này mà lại có chức năng như Khí tượng đài bỏ túi thì đây mới thật sự là bàn tay vàng! Không khéo sau này hắn còn có thể vào Khâm Thiên Giám xin chân dự báo thời tiết ấy chứ?

Kiếp trước đã lăn lộn đủ mệt rồi, đời này Chu Cẩm Ngọc chỉ có hai mục tiêu nho nhỏ:
Một, kiếm cho mình một chân công chức biên chế, đủ cơm ăn áo mặc.
Hai, giữ thân thể khỏe mạnh, tốt nhất đừng đang thanh niên trai tráng đã nằm xuống gặp Diêm Vương.

Nhưng chuyện dài thì để sau, trước mắt phải lo tránh trận mưa to sắp tới đã! Với cái thân thể cò hương của hắn, hứng một trận mưa dầm e là tan thành nước mất.

Nghĩ đến đây, Chu Cẩm Ngọc vội vàng lạch bạch sải đôi chân ngắn cũn chạy về phía Chu Nhị Lang. Thân hình hắn quá gầy, tứ chi chỉ toàn xương, chẳng dính được mấy lạng thịt, lại vác cái đầu tròn to tướng, nhìn như cây nấm di động.

Đầu nặng chân nhẹ, phối hợp tay chân kém, chạy chẳng khác gì con vịt con xiêu vẹo, khiến ai nhìn cũng lo hắn té nhào gãy răng.

Chu Nhị Lang đang đứng dưới gốc cây, cắt nhánh liễu đan lồng chim. Nghe tiếng động, ông ngẩng đầu, thấy thằng con nhỏ gầy trơ xương đang hì hụi chạy đến, bộ dạng đáng thương vô cùng, lập tức ngực nhói lên một trận chua xót.

“Ngọc ca nhi, chạy từ từ thôi, đừng vấp!”

Chu Cẩm Ngọc thở hổn hển dừng lại trước mặt ông, than thở:
“Cha, Ngọc ca nhi mệt rồi, muốn về nhà…”

Chu Nhị Lang ngó trời, thấy con chơi ngoài cũng đủ lâu, hơn nữa lát nữa nắng gắt lên, phơi bé con xương xẩu này thì không hay, bèn cúi xuống nắm lấy bàn tay nhỏ của con, dẫn vào bóng mát:
“Ngọc ca nhi ngồi đây đợi cha làm xong cái lồng, rồi cha con mình về.”

Chu Cẩm Ngọc thì kiên quyết không chịu ngồi. Nói đùa sao! Hiện tại hắn còn mặc cái quần hở đũng, mà ngồi xuống đất thì… một là mất vệ sinh, hai là nhỡ đâu dưới cỏ có sâu bọ thì biết làm sao?

Vấn đề “quần hở đũng” hắn cũng từng thử năn nỉ Chu thị đổi cho mình, nhưng Chu thị cái gì cũng phải hỏi ý Chu Nhị Lang. Mà cha hắn thì cứng đầu khỏi bàn, còn rút ngay 《Từ Ấu Luận》 ra dạy vợ:

“Cái… □□ ấy, lạnh thì dễ sinh âm, nóng thì âm khí tan. Nên phải để cho thông thoáng, không quấn lụa bó chặt, thì mới khỏe mạnh…”

Nói trắng ra: mặc quần hở đũng thì tốt cho sức khỏe con trẻ!

Chu Cẩm Ngọc: …

Cha ơi cha, cha nói đạo lý thì có đạo lý thật đấy, nhưng con cảm thấy cái “đạo lý” này nó cứ sai sai thế nào ấy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play