“Đại Lang có ở nhà không?”
Một người phụ nữ ngoài bốn mươi, tóc búi gọn sau gáy, ăn mặc chải chuốt, lắc lắc eo đi thẳng vào sân. Đây là vợ cả nhà họ Giáp – Cao thị. Bà ta mở miệng là giọng kênh kiệu, không hề khách khí.
Chu Đại Lang vừa định đứng dậy thì Chu Nhị Lang giơ tay ngăn lại, quay đầu nói:
“Đại tỷ, chị ra xem đi.”
Chu Phượng Anh đứng lên, vén rèm bước ra:
“Ồ, thím à, tìm đại ca cháu có chuyện gì thế?”
Cao thị vốn khoái nhất là nhìn người khác mất mặt, càng mong ai đó vấp ngã để mình có cớ hả hê. Bà ta liếc Chu Phượng Anh từ đầu đến chân, khóe miệng nhếch xuống đầy châm chọc:
“Ừm, đại cô nương ở nhà mẹ đẻ sống cũng chẳng tệ nhỉ. Gặp lại chẳng những không gầy đi mà còn béo lên cơ.”
Ý trong lời ngoài, toàn là mỉa mai Chu Phượng Anh bị chồng bỏ mà vẫn dám ở nhà cha mẹ ăn no ngủ kỹ. Theo lẽ thường, một người đàn bà có lòng tự trọng đã sớm thắt cổ, khỏi làm mất mặt nhà ngoại.
Chu Phượng Anh tính tình thù vặt, ai động đến mình là trả đòn ngay, tuyệt không để bụng qua đêm. Nàng liền hất tay một cái, làm như đang đuổi muỗi:
“Chỗ nào ra tiếng ong ong vo ve, phiền phức thật.”
Nói rồi, mặc kệ sắc mặt Cao thị xanh lè, nàng bật cười ha hả:
“Thím nói cũng đúng, nhà chồng coi cháu chẳng khác gì cỏ rác, nhưng về nhà mẹ đẻ thì cháu là bảo bối. Ngay cả thằng cháu nhỏ rách quần hở đũng còn bảo sau này muốn nuôi cô. Cháu khỏi phải hầu hạ cha mẹ chồng, chẳng cần chăm ông chồng ốm yếu, con gái thì có mẹ đẻ lo. Trời sinh cháu đã là cái mệnh khiến người ta ghen tị thôi, biết làm sao được.”
Cao thị tức đến nghẹn họng, chưa từng thấy ai “tự khen” mặt dày đến thế.
Giọng điệu Chu Phượng Anh liền đổi sang vẻ quan tâm giả tạo:
“Cơ mà, thím dạo này gầy hẳn, nhìn không được tươi lắm. Có phải lo cho Thúy Hương quá mà hao tâm tổn trí? Nghĩ cũng phải, con gái thím tình hình như vậy… nếu một mai thím chẳng còn, để lại Thúy Hương biết phải làm sao?”
Cao thị có ba con trai đều thành đạt, nhờ đó mà bà ta hống hách, khinh người. Chỉ có cô con gái út – Thúy Hương là ngốc ngếch. Năm nay Thúy Hương đã mười sáu, gần đây có bà mối nhắc đến chuyện tác hợp với Chu Đại Lang. Nhưng Cao thị lại chê Chu Đại Lang câm.
Dù chê, nhưng bà ta cũng thấy vừa mắt sức vóc trâu bò của Đại Lang. Hai con trai đều ở trong thành, ở nhà chẳng còn ai chịu làm việc nặng. Bởi thế, chuyện hôn sự của Thúy Hương với Đại Lang bà ta vẫn chần chừ: không nói đồng ý, cũng chẳng từ chối, nhưng hễ có việc thì lại sai Đại Lang làm giúp.
Bị Chu Phượng Anh chọc trúng chỗ đau, Cao thị tức đến run người, suýt không thở nổi. Nhưng nghĩ tới sức lao động “miễn phí” của Đại Lang, bà ta đành nuốt giận, cố nặn ra nụ cười giả lả, đánh trống lảng:
“Haiz, con gái thì có số con gái, lo gì cho lắm. – Hôm nay ta đến là muốn nhờ Đại Lang dọn đống phân heo ra ruộng.”
Trước kia, vì muốn đại ca mình sớm có vợ, Chu Phượng Anh còn nín nhịn với Cao thị. Nhưng lần này Nhị Lang về, vừa hay biết chuyện Cao thị định gả Thúy Hương cho Đại Lang, liền kiên quyết phản đối.
Nhị Lang nói: “Người câm thì đời sau chưa chắc đã câm, nhưng người ngốc thì sinh con phần nhiều cũng ngốc. Đến lúc đó, chẳng phải Đại Lang phải nuôi cả vợ lẫn con đều ngốc? Chi bằng chờ ta sang năm đi thi đỗ, nhà ta phất lên rồi thì kiếm cho Đại Lang mối tốt hơn.”