Trong xã hội cổ đại vốn không có bất kỳ chế độ an sinh xã hội nào, gia tộc chính là chỗ dựa lớn nhất của mỗi cá nhân. Nếu trong tộc có người gặp khó khăn, sẽ có bà con ra tay giúp đỡ, ngày tháng nhờ vậy mà dễ thở hơn. Ngược lại, nếu trong tộc có người có tiền đồ, cả dòng họ cũng được thơm lây.
Những chuyện hỷ nộ tang thương như cưới hỏi, ma chay, cũng đều là nhờ tộc nhân ra tay giúp đỡ để giữ thể diện.
Chu Nhị Lang vốn là người coi trọng tình nghĩa tông tộc.
Hắn vừa nhấc chân lên xe bò liền ngoái lại:
“Cha, cha về đi thôi.”
Chu lão gia chỉ “ừ” một tiếng, ôm chặt đứa cháu trai nhỏ, đứng ở đầu thôn thêm một lúc lâu rồi mới quay người trở về.
Tiếng lục lạc leng keng, xe bò lắc lư lộc cộc trên đường. Chu Nhị Lang ngồi trên xe, không hề quay đầu lại.
Vinh tổ hiển tông, che chở vợ con và gia đình mới chính là sứ mệnh của hắn.
Chu Nhị Lang đi được hai ngày, Chu Cẩm Ngọc ngồi dưới giàn nho trong sân, cau mày suy nghĩ. Thân thể thì mới ba tuổi rưỡi, nhưng linh hồn lại đã hơn hai mươi. Nói là muốn “nằm yên” hưởng phúc, nhưng nhìn tình hình nhà họ Chu hiện tại, hiển nhiên còn chưa đến lúc được nằm yên.
Dù lúc hắn nhập vào thân xác này thì nguyên chủ đã mất lâu rồi, nhưng đã dùng thân xác người ta, lại được cả nhà thương yêu chăm sóc, sao có thể không biết ơn báo đáp.
Huống hồ, hắn thật sự thích gia đình này. Mới xuyên qua chưa đầy một tháng, mà đã vô thức coi bản thân là một thành viên Chu gia.
Chỉ là bây giờ mới ba tuổi rưỡi, hắn nên làm gì để không bị người ta coi là “yêu quái nhập xác” đây?
“Ha ha ha —— lạc đát!”
“Khanh khách đát!”
Ở góc tây nam sân, một chuồng gà dựng bằng mấy cây trúc mảnh, con gà mái già đang run cánh kêu vang.
“Ngọc ca nhi, đi thôi! Cùng đại cô nhặt trứng gà, trưa nay đại cô làm bánh trứng chiên hành cho ngươi ăn, thơm lắm đó.” Chu Phượng Anh từ trong nhà đi ra, dắt tay nhỏ của Chu Cẩm Ngọc đến chuồng gà.
Chuồng gà dựa sát tường, xây bằng gạch mộc thành một gian nhỏ hai tầng: tầng trên để gà nghỉ và đẻ trứng, tầng dưới chứa phân. Lúc này, trong một ổ tầng trên có thể thấy rõ một quả trứng trắng tinh nằm yên.
Chu Cẩm Ngọc vốn không tin mấy quả trứng chui từ bụng gà ra lại có thể “vừa ra đã sạch sẽ thơm tho”. Nhưng cậu cũng chưa từng nhặt trứng gà bao giờ, phân thì phân, cả nhà đều nhặt được, sao mình lại không? Cùng lắm rửa tay kỹ là xong.
Cậu vừa đưa tay ra đã bị Chu Phượng Anh ngăn lại:
“Ôi tổ tông nhỏ của ta, để đại cô lấy cho! Một quả trứng gà này đáng mười văn tiền đó, rớt xuống đất đạp hỏng thì tiếc lắm.”
Mười văn tiền?!
Chu Cẩm Ngọc mấy hôm nay quan sát giá cả, đã hiểu sơ sơ: một cân thịt heo chỉ mười sáu văn, một cân gạo chưa tới ba văn, thế mà một quả trứng đã mười văn, đúng là đắt quá đáng!
Nói cách khác, một quả trứng bằng nửa cân thịt heo?
Ăn cơm nhà người ta, gọi người ta là “nương”, nếu mình không đóng góp gì cho “GDP Chu gia” thì quả là xấu hổ quá.
Nhưng bây giờ chẳng phải có sẵn một con đường làm ăn tốt sao?
Nuôi gà chứ gì!
Điều khó nhất khi nuôi gà là sợ dịch bệnh. Một khi lây nhiễm thì với nông hộ mà nói chính là tai họa.
Nhưng ở cổ đại, điều kiện chăn nuôi đâu khắc nghiệt như hiện đại – nhốt mấy mét vuông mà nhồi cả mấy chục con.
Trong điều kiện sống tự nhiên và khỏe mạnh, vấn đề còn lại là thức ăn và nước uống. Mà nước uống mới là chỗ dễ phát sinh bệnh tật nhất. Ai mà đun nước cho gà uống bao giờ? Trong khi phần lớn dịch bệnh đều từ nguồn nước bẩn mà ra.
Còn nước do hệ thống của cậu tinh luyện ra, chẳng những tinh khiết mà còn có chút tác dụng cường thân kiện thể.
Như vậy, nguy cơ nuôi gà hoàn toàn có thể hạ xuống mức thấp nhất. Đây chính là ngành “lợi nhuận cao – rủi ro lớn”, nhưng nếu rủi ro đã giảm đi hơn một nửa thì tuyệt đối đáng để thử.
Vấn đề còn lại là: Làm thế nào để khiến cả nhà Chu gia chịu nuôi gà đây?