Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Chu Nhị Lang đã tỉnh dậy. Hắn khom người ngồi dậy, chăn theo đó rơi xuống, chiếc áo đơn mỏng lộ ra trong không khí lạnh lẽo, rét buốt đến mức cả người run cầm cập. Hắn vội vàng túm lấy áo ngoài khoác thêm, hơi lạnh cũng theo đó mà tan đi ít nhiều, cơn ngái ngủ trong chốc lát biến mất.
Bên cạnh, tiểu oa nhi vẫn ngủ say sưa, đầu nhỏ rúc trong ổ chăn, chỉ lộ nửa khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, dáng vẻ ngoan ngoãn, đáng yêu vô cùng.
Năm trước, mùa đông còn ngủ chung một ổ chăn với cha mẹ, ôm nhau mới thấy ấm áp. Năm nay, thằng bé lại một hai đòi tách giường riêng, nhất quyết không chịu nằm chung.
Hài tử lớn lên, dường như chỉ trong nháy mắt. Chỉ thoáng sơ sẩy, nó đã hiểu chuyện hơn, độc lập hơn, khiến người làm cha chưa kịp bù đắp thì nó đã trưởng thành mất rồi.
Trong mắt Chu Nhị Lang dâng lên một tầng dịu dàng thương yêu, hắn cúi xuống, không nhịn được hôn khẽ lên vầng trán mềm mại của con trai.
Chu thị cũng vừa tỉnh, định ngồi dậy, liền bị Chu Nhị Lang ấn nhẹ xuống, giọng khẽ khàng:
“Còn sớm, nàng ngủ thêm chút đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play