Chu Nhị Lang thấy con trai không chịu ngồi xuống, khóe môi nhịn không được khẽ cong. Nụ cười kia giống hệt Ngọc ca nhi, hai cha con quả thật như nhau, đều là kiểu sạch sẽ gọn gàng. Ngay sau đó, hắn cởi áo ngoài trải xuống cỏ, ngồi xếp bằng trước, rồi vươn tay ôm con trai, đặt Chu Cẩm Ngọc ngồi lên đùi mình.

Chu Cẩm Ngọc bất giác nhớ đến kiếp trước. Năm ba tuổi, cha cậu vì phá sản mà nhảy lầu tự tử. Khi đó còn quá nhỏ, ký ức về cha rất mơ hồ, chỉ còn lác đác vài hình ảnh không bao giờ quên.
Một là cha ôm cậu vào lòng kể chuyện cổ tích.
Một là cha vác cậu trên vai, nắm hai bàn tay bé con học cách làm diều hâu tung cánh.

Chu Nhị Lang lấy túi nước bên hông xuống, mở nắp gỗ, đưa đến trước mặt con trai. Chu Cẩm Ngọc cầm lấy, uống hai ngụm rồi đẩy lại:
“Cha, cha cũng uống đi.”

Chu Nhị Lang cười cười:
“Cha không khát.”

Trong túi nước chỉ có nước ấm mới đun, chuẩn bị riêng cho Ngọc ca nhi với Lan tỷ nhi. Người lớn nếu khát thì trong núi còn suối, không cần lo.

Nhị Lang làm việc lanh lợi khéo léo, chẳng mấy chốc đã dựng xong hai chiếc lồng. Hắn bắt hai con chim sẻ bỏ vào, đưa cho con trai.

“Đẹp quá, cảm ơn cha.”

Lông mày Chu Nhị Lang khẽ nhướn. Ngọc ca nhi vậy mà biết nói “cảm ơn”, tất cả là nhờ mẹ nó dạy dỗ. Quả nhiên “cưới vợ nên cưới người hiền”, cổ nhân chẳng hề nói sai.

Chu Cẩm Ngọc ngẩng đầu:
“Cha, gọi Đại bá, mình cùng về nhà đi.”

Nhị Lang bế con, đưa túi nước cho Lan tỷ nhi, rồi đi gọi Chu Đại Lang:
“Đại ca, chặt cũng được nhiều rồi, về thôi.”

Chu Đại Lang ngừng tay, quay lại, lau mồ hôi, rồi xua tay chỉ trời, lại chỉ Nhị Lang với hai đứa nhỏ, làm động tác đuổi về. Ý tứ rõ ràng: Trời còn sớm, ta chặt thêm ít củi nữa. Đệ mang bọn nhỏ về trước đi.

Chu Nhị Lang lại nói:
“Đại ca, Ngọc ca nhi một mực đòi đi cùng huynh, nếu huynh không về, nó cũng chẳng chịu về. Lát nữa trời nắng, ta sợ nó bị cảm nắng.”

Câu này hữu hiệu. Chu Đại Lang lập tức buộc chắc bó củi lớn, vác lên vai, rồi từ trên sườn núi cao hơn hai mét trực tiếp nhảy xuống, rơi “phịch” xuống đất mà vẫn vững vàng như thường.

Chu Nhị Lang thầm bội phục. Đại ca đúng là thân thể cường hãn. Nếu không phải vì tật câm, nếu nhà có tiền đưa đi võ quán học võ, chưa biết chừng Chu gia đã có một vị Trạng Nguyên văn võ song toàn, nở mày nở mặt tổ tông.

Chu Cẩm Ngọc đứng nhìn mà há hốc miệng. Trong đầu bật ra một câu:
Mã có Xích Thố, người có Lữ Bố.

Đại bá này cao gần hai mét, thể lực kinh người, phản xạ và phối hợp cơ thể hoàn hảo. Nếu làm đại tướng quân, hẳn có thể quét sạch vạn quân, một người giữ vững thành ải, vạn người không thể phá!

Nhị Lang bế con, Đại Lang vác củi, Lan tỷ nhi ôm một bó hoa dại tung tăng chạy phía trước. Cả đoàn người thong thả về nhà.

Sắp ra khỏi núi, Lan tỷ nhi bỗng tinh mắt phát hiện một cây dâu tằm. Vì chỗ nó mọc khá lộ, quả chín đã bị hái gần hết, chỉ còn ít quả trên cành cao.

Lan tỷ nhi quay đầu, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Đại cữu:
“Đại cữu, kia có cây dâu tằm kìa!”

Đại Lang hiểu ngay, cháu gái muốn ăn. Ngọc ca nhi với Nhị Lang cũng hiếm khi được nếm vị chua ngọt này. Không nói không rằng, hắn đặt bó củi xuống, bước tới gốc dâu.

Chỉ thấy hắn vươn tay nắm một cành lớn, thân hình cao lớn thoắt cái đã nhẹ nhàng đứng trên cây. Rất nhanh, những quả dâu còn lại trên ngọn đã bị hái sạch.

Hắn gom lại trong vạt áo, một tay bám thân cây, trượt xuống đất.

Tổng cộng chỉ được hai nắm dâu. Đại Lang gói một phần cho cháu gái, chia mấy quả cho cháu trai, phần còn lại gói khăn đưa cho Nhị Lang. Ý tứ: Đệ ăn đi.

Nhị Lang lắc đầu tránh:
“Đại ca, huynh giữ lại mà ăn.”

Đại Lang chau mày, lắc đầu lia lịa, còn khoa tay múa chân tỏ vẻ không đồng ý.

Hốc mắt Chu Nhị Lang cay cay. Đại ca tuy câm, nhưng trên đời này không ai tốt hơn huynh ấy. Từ nhỏ đến lớn, mọi việc nặng nhọc, dơ bẩn đều giành làm. Có đồ ngon, đều để cho em trai trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play