Trong cung, yến hội chỉ dành cho quan viên từ ngũ phẩm trở lên cùng nữ quyến có cáo mệnh, thế nên Vân Nương cùng Ngọc ca nhi không được dự phần.
Mẹ con nàng bèn theo người nhà dạo bước ra ngoài, ngắm trăng trung thu, du ngoạn An Kinh ban đêm. Trước khi đi, Chu Nhị Lang dặn dò kỹ lưỡng:
– Ngọc ca nhi, phu nhân nhất định phải trông cho kỹ, chớ để chạy nhảy loạn xạ. Trung thu người chen người, phường phố chật như nêm, kẻ buôn người bán đông như kiến, bọn bắt trẻ con cũng chẳng thiếu, Ngọc ca nhi lại vừa khôi ngô, vừa thông minh, dễ lọt mắt kẻ gian.
Chu Phượng Anh nghe không nổi cái giọng dong dài kia, bật thốt:
– Thôi đi Nhị Lang, ngươi còn không mau vào cung kẻo lỡ canh giờ? Nhà ta đông người, chẳng lẽ không quản nổi một đứa bé? Lại nói, Ngọc ca nhi của ta thông minh lanh lợi, muốn bắt cóc hắn thì e kẻ đó còn chưa sinh ra đâu!
Lời này lọt tai Nhị Lang, khóe môi khẽ cong, mỏng cười, đoạn quay người lên ngựa, vó câu tung bay.
Từ góc nhìn của Hạ Trúc, chỉ thấy bóng dáng lão gia trong hoàng hôn như được dát lên lớp kim quang nhàn nhạt. Sườn mặt tuấn mỹ, khóe môi điểm nét cười, thêm thân lễ phục đỏ tươi mới tinh, cưỡi trên lưng tuấn mã, phong thái thật khiến người nhìn phải ngây ngẩn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT