Văn án
Đại tiểu thư Tô gia Tô Cẩm Dao có dung mạo khuynh thành, danh chấn kinh kỳ, lại từng cùng một tên gia nô trong phủ dan díu tư tình, khiến người người cười chê, nói nàng thấp hèn, chẳng trách bị Tô gia ruồng bỏ, ném lên đạo quán hoang vu bảy năm không ai hỏi han.
Bảy năm sau, tên gia nô kia nay đã trở thành Sở Nghị tướng quân, đệ nhất sủng thần bên người tân đế, việc đầu tiên hắn làm khi vừa vào kinh chính là đến Tô phủ, đích thân cầu thú Tô Cẩm Dao.
Thiên hạ đều cho rằng nàng chắc chắn sẽ lập tức xuống núi, cùng hắn kết tóc thành hôn, gả phượng hoàn môn, phong quang vô lượng.
Nào ngờ vị Sở tướng quân ấy bị cự tuyệt ngoài cửa nhiều lần, chẳng những không đợi được lời đồng ý, mà còn phải thấp giọng cầu xin, chỉ mong được lưu lại bên người nàng, tiếp tục làm một gia nô.
Tô Cẩm Dao lạnh nhạt nói một câu:
"Hiện giờ ta không thiếu gia nô, chỉ thiếu một kẻ rửa chân.”
Cứ ngỡ lời tuyệt tình đó sẽ khiến hắn lui bước, không ngờ đối phương chẳng nói một lời, lập tức múc nước, quỳ gối bên nàng, tay nâng chân ngọc, nhẹ nhàng cởi vớ cho nàng giống như năm xưa, không có gì đổi khác.
Hắn từng là gia nô của nàng. Dù về sau quyền cao chức trọng, vẫn là tù nhân cả đời của nàng.
(Đại tiểu thư không sợ trời, không sợ đất, máu lạnh vô tình, nói không yêu liền đoạn tuyệt - Gia nô hèn mọn đến tận xương tuỷ, chỉ biết dập đầu, quỳ liếm dưới váy nàng.)
Lưu ý từ tác giả:
1. Nam nữ chính đều có khuyết điểm về tính cách và tâm lý, không phải hình tượng hoàn mỹ.
2. Nam chính ở trước mặt nữ chính thật sự vô cùng, vô cùng, vô cùng hèn mọn, từ đầu đến cuối đều như vậy, không thay đổi.
3. Đây là một áng văn tiêu khiển mang tính cực đoan, tự tác tự thụ, không phù hợp với bạn đọc ưa thích logic hoặc mong đợi nhân vật chính có tam quan hợp lý.
4. Nếu không thích motip "nữ chính máu lạnh vô tình, nam chính hèn mọn quỳ liếm" xin hãy cân nhắc kỹ trước khi đọc.
P/S: Vì thích truyện này nên mình tự edit để đọc, có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, không hợp văn phong hoặc tình tiết truyện thì có thể quay đi.