Thuở Tô Cẩm Dao mới lên núi Quy Nguyên, thường mất ngủ, suốt đêm trằn trọc khó yên. Tình trạng ấy kéo dài gần hai năm mới dần dần chuyển biến, gần đây lại có dấu hiệu tái phát.
Nàng thường xuyên trừng mắt nhìn đỉnh màn trướng đến tận đêm khuya mới nhắm mắt được, nhưng khi vừa khép mắt lại như rơi vào cơn bóng đè, tỉnh dậy cũng không biết mình rốt cuộc đã ngủ hay chưa.
Chỉ là trước kia trong mơ đều đơn điệu, lặp đi lặp lại mãi một cảnh tượng: nàng cùng mẫu thân ngồi bên giường bệnh suốt một đêm dài.
Hiện nay mộng cảnh lại trở nên hỗn loạn. Trên sạp chỉ còn mình nàng, nhưng trước mắt lại thường hiện lên bóng người.
Kẻ ấy là nàng thuở nhỏ, vô tư phóng khoáng, khi thì đề bút làm thơ trong phòng, khi thì quấn khăn bạc giục ngựa trong sân.
Tô Cẩm Dao qua vô số đêm nhìn tiểu cô nương hồn nhiên không biết sầu ấy sống dưới ánh nắng, còn chính mình thì bị giam nơi tăm tối âm u, như là hai người ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Nàng vẫn tưởng lần này cũng như cũ, lại sẽ cứ lặng lẽ nhìn đến hừng đông. Nào ngờ trong mộng bỗng vang lên thanh âm, là thiếu niên A Cát và Sở Nghị thuở trưởng thành, một trái một phải khuyên nhủ nàng:
“Nàng đi qua đi, vì sao không chịu qua?”
“Nàng không muốn trở về sao? Bên kia vui vẻ biết bao, chẳng có lấy một điều phiền muộn.”
Tô Cẩm Dao nhìn tiểu cô nương kia có gương mặt rạng rỡ tươi cười, do dự hồi lâu, cuối cùng nàng lấy hết dũng khí bước một bước, rời khỏi giường sụp tăm tối, ánh nắng rọi lên người, ấm áp lạ thường.
Nàng đi đến bên cạnh nữ hài, đúng lúc nàng ấy đang cho ngựa ăn. Nữ hài quay đầu, đánh giá nàng một lượt rồi hỏi:
“Ngươi là ai?”
Ánh mặt trời lập tức tan biến, cảnh vật quanh thân đột nhiên rạn vỡ, rồi hợp lại, khôi phục thành gian phòng âm u, ẩm thấp, không thấy mặt trời ngày trước.
Ngực nàng như bị đè nén, thở không ra hơi. Trong lúc hoảng loạn, nàng chợt thấy trên giường nhiều thêm một bóng người, là mẫu thân vẫn thường xuất hiện trong mộng.
Chỉ là trước kia mẫu thân luôn ngồi ở mép giường, nay lại nằm trên đó, mặt mày lõm xuống, hai mắt trừng lớn như muốn lăn khỏi hốc mắt, miệng mũi trào máu đỏ tươi…
Tô Cẩm Dao bỗng dưng mở choàng mắt, hai tay gắt gao nắm lấy đệm giường, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, hơi thở dồn dập.
Qua hồi lâu nàng mới dần bình ổn lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời còn chưa sáng, trong phòng tối đen như mực, nàng cũng không dám khép mắt lần nữa.
Mãi đến khi ánh sáng đầu ngày len lỏi vào phòng, nàng mới nghe có tiếng động nhẹ. Thu Lan vén màn lên, thấy nàng đã tỉnh, liền mỉm cười:
“Tiểu thư tỉnh lúc nào vậy? Sao không gọi nô tỳ một tiếng?”
Tô Cẩm Dao vịn cánh tay nàng ấy ngồi dậy, đáp: “Vừa mới tỉnh.”
...
Tiết trời đã sang đông, sương mù trên núi Quy Nguyên giăng kín, lối mòn giữa rừng thấp thoáng ẩn hiện, như thể ảo cảnh nhân gian.
Dẫu tiết trời giá rét, nhưng thói quen mỗi sáng dậy sớm dạo bước của Tô Cẩm Dao vẫn không hề thay đổi.
Nàng rửa mặt thay y phục, khoác một chiếc áo choàng để ra khỏi cửa. Ngoài viện, Sở Nghị đã sớm đứng đợi, lặng lẽ theo sau nàng như hình với bóng.
Đi chưa xa dưới chân núi, liền tới mảnh rừng sơn trà mới trồng cách đây mấy tháng. Nơi này nàng thường đi ngang nhưng chưa từng dừng lại, hôm nay không rõ vì cớ gì lại đứng đó hồi lâu, lặng lẽ nhìn một hồi.
Sở Nghị đối với rừng sơn trà này đặc biệt để tâm, cố ý phái nhà vườn đến trông nom cẩn thận. Sợ sương tuyết làm hỏng cây, nhà vườn đã dùng dây cỏ quấn quanh thân từng gốc cây, trông khác hẳn với thảm thực vật trên núi.
Sở Nghị vốn không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ theo sau. Thấy hôm nay nàng hiếm khi dừng bước tại đây, liền nhịn không được tiến lên nói:
“Tiểu thư yên tâm, năm nay nhất định có thể trồng được sơn trà ngọt mát ngon miệng.”
Hơn trăm gốc sơn trà, đến cả lớp đất bên dưới cũng đã thay mới, hắn không tin không kết được một trái ngọt.
Tô Cẩm Dao khẽ run mi, thu lại ánh mắt, thanh âm càng thêm lạnh nhạt:
“Dù có ngọt, cũng không phải từ cây trước kia.”
Dứt lời nàng tiếp tục đi về phía trước.
Sở Nghị ngẩn người, đưa tay sờ lớp dây cỏ trên thân cây, rồi cất bước đuổi theo.
Lần này hắn rảnh ba ngày, tuy nói là nghỉ, nhưng dù sao cũng cậy thế xin được, không thể thật sự bỏ mặc hết công vụ.
Để không chậm trễ chính sự, hắn sai người đem văn thư đưa thẳng lên núi, mỗi ngày chờ Tô Cẩm Dao ngủ trưa thì ngồi ngoài hành lang xử lý.
Thu Lan thấy hắn ngồi ngoài trời mãi, bèn đặt một chậu than nhỏ dưới chân hắn, miệng vẫn không quên khuyên nhủ:
“Tướng quân vẫn nên vào sương phòng đi thôi. Nay thời tiết giá lạnh, ngài ngồi bên ngoài, cẩn thận nhiễm hàn.”