Sở Nghị đại khái đã hiểu được tình trạng năm xưa của Tô Cẩm Dao, nhưng đối với căn bệnh này, hắn thực sự chỉ biết được một phần.

Hắn bớt chút thời giờ để lên núi Quy Nguyên, muốn xem thân thể nàng dạo gần đây thế nào, bệnh cũ có tái phát hay không.

Tô Cẩm Dao ở trong phòng nghe Thu Lan báo lại, mày nhíu chặt: “Sao hắn lại nhàn rỗi như thế?”

Thu Lan chột dạ, không dám thay Sở Nghị nói đỡ, chỉ khẽ hỏi: “Vậy đại tiểu thư có muốn gặp không? Nếu không, nô tỳ ra ngoài đáp lời.”

Tô Cẩm Dao đặt thư tịch trong tay xuống, giọng lạnh nhạt: “Đáp lời cũng vô ích, có khi nào hắn chịu đi chưa?”

Mỗi lần hắn tới đều không chịu rời, dẫu nàng không ra gặp, hắn cũng phải quấn lấy ở lại trên núi. Hôm nay đi xem rừng sơn trà mới trồng, mai lại dạo tiền viện của đạo quán, đến cả A Hoàng cũng đã quen mặt, gặp hắn không những không sủa, còn biết vẫy đuôi chào hỏi.

Tô Cẩm Dao càng nghĩ càng phiền: “Cho hắn vào, ta sẽ nói rõ với hắn một lần.”

Kỳ thực, hai tháng nay lời nàng nói đã đủ rõ ràng, chỉ là hắn không chịu buông tay, cứ cách mấy hôm lại lên. Không biết lại tưởng thiên hạ không còn nữ tử nào, nên hắn mới một lòng một dạ nhớ mãi người cũ bảy năm về trước.

Thu Lan lĩnh mệnh, ra ngoài gọi Sở Nghị, nói là đại tiểu thư thỉnh hắn, có lời muốn nói.

Sở Nghị không cần đoán cũng biết nàng sẽ nói gì, chẳng qua vẫn như trước, khuyên hắn rời đi, về kinh, đừng lui tới nữa.

Hắn hiểu tính tình Tô Cẩm Dao, biết càng phản bác nàng càng không vui, cho nên mỗi lần chỉ yên lặng nghe, không nói lời nào, đợi lần sau lại tới là được.

Quả nhiên vừa vào cửa, Tô Cẩm Dao liền lạnh nhạt nói: “Tướng quân hẳn đã biết ta muốn nói gì.”

Sở Nghị cúi đầu như mọi lần, không đáp một câu.

Tô Cẩm Dao tiếp lời: “Ta không hiểu vì sao tướng quân cứ cố chấp như vậy, nhất định muốn khơi lại một đoạn duyên đã đứt bảy năm. Nhưng có điều mong tướng quân hiểu rõ, ta chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân, đời này cũng không định gả cho ai. Nếu ngươi còn có chút sáng suốt, chi bằng sớm ngày tìm nơi khác kết lương duyên, đừng nên phí thời gian ở đây.”

Hai tháng qua, lời cự tuyệt nàng đã nói không ít, nhưng mấy câu như vậy, hôm nay là lần đầu.

Sở Nghị bất giác nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”

Hắn vẫn cho rằng nàng cự tuyệt hắn chỉ vì đã không còn tình ý, nghĩ rằng chỉ cần kiên trì, rồi sẽ có ngày nàng hồi tâm chuyển ý. Nhưng hiện giờ nàng lại nói bản thân vốn không muốn thành thân, chẳng khác nào đã tuyệt ý niệm với tình yêu.

Tô Cẩm Dao mỉm cười, giọng lạnh như sương: “Bởi vì ta không tin nam nhân. Nam nhân là thứ không thể tin nhất thiên hạ.”

Một câu này giống như tảng đá giáng thẳng vào lòng Sở Nghị, làm ngực hắn nghẹn một trận, hô hấp cũng đau đớn.

Sau đó Tô Cẩm Dao còn nói thêm điều gì, hắn đều nghe không rõ, cũng không nhớ nổi bản thân rời khỏi phòng như thế nào. Mãi đến khi Thu Lan gọi mấy tiếng, hắn mới dần lấy lại tinh thần.

“Tướng quân chuẩn bị xuống núi sao? Nô tỳ...” Thu Lan mới nói nửa câu, liền bị sắc mặt hắn dọa sợ, không dám mở miệng.

Chỉ thấy sắc mặt Sở Nghị trắng bệch, hai mắt đỏ lừ, tựa như đang cố gắng đè nén cơn phẫn uất, nhưng lại khó khắc chế, biểu cảm trên mặt vì thế trở nên méo mó.

Thu Lan lui nửa bước, giọng run rẩy: “Tướng quân, ngài làm sao vậy?”

Sở Nghị siết chặt nắm tay, khớp xương trắng bệch, giọng khàn khàn hỏi: “Đại tiểu thư nàng... mấy năm nay, bên người có từng xuất hiện kẻ khác?”

Thu Lan nghe xong tức thì giận dữ, quên cả sợ hãi:

“Tướng quân có ý gì? Đám người ở kinh thành kia hồ ngôn loạn ngữ đã đành, không lẽ ngài cũng tin? Nếu thật vậy, thì ngài còn cần lên núi tìm tiểu thư làm gì?”

Nàng còn muốn nói nhiều nữa, nhưng cố kỵ thân phận, sợ đắc tội Sở Nghị, liên luỵ tiểu thư, nên đành nhịn xuống.

Tuy rằng Tô Cẩm Dao vẫn luôn cự tuyệt Sở Nghị, nhưng Thu Lan biết hắn không phải kẻ xấu, đối với tiểu thư lại một lòng chân thành, nàng cũng đã âm thầm giúp không ít. Nào ngờ hiện giờ lại đổi lấy lời nghi kỵ?

Nàng tức giận quay người muốn rời đi, lúc này Sở Nghị mới hoàn hồn, vội gọi nàng lại.

“Hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Vừa rồi tiểu thư nói... nói không thể tin nam nhân, cho nên ta mới hỏi vậy.”

Nếu không phải từng bị nam nhân phụ lòng, sao nàng có thể nói lời đó?

Thu Lan nhẹ giọng hỏi: “Thật là vì thế?”

“Bằng không thì sao?”

Thu Lan hiểu ra, thần sắc thoáng xấu hổ:

“Ta còn tưởng ngài giống đám người trong kinh thành, lời đồn khó nghe gì cũng tin, nghi ngờ tiểu thư...”

Câu kế tiếp nàng không nói nữa, nhưng Sở Nghị không phải kẻ ngốc, chỉ nghe là hiểu.

Tô Cẩm Dao thông tuệ mạo mỹ, người ái mộ vô số. Những kẻ cầu không được, hận không thể nhân lúc nàng thất thế để đạp thêm một cước, điều tiếng bịa đặt nào cũng có thể thêu dệt.

Sở Nghị hiểu rõ con người nàng, đương nhiên không tin, hắn chỉ lo sau khi hắn đi, nàng từng thật lòng yêu một người khác.

Ý nghĩ ấy như cỏ dại trong tim, càng nghĩ càng ghen, hận không thể lôi kẻ đó ra phanh thây xé xác.

Thu Lan thấy thần sắc hắn biến hóa, liền nói: “Mấy năm nay tiểu thư trước sau chỉ một mình, ta ngày ngày hầu bên cạnh, chẳng lẽ còn không biết?”

“Vậy vì sao nàng lại nói như thế?”

Thu Lan trầm ngâm đáp: “Có lẽ là do lão gia, hoặc cũng có thể vì phu nhân.”

“Phu nhân?” Sở Nghị nghi hoặc.

Thu Lan luôn gọi Ngụy thị là Ngụy phu nhân, còn Tần thị là phu nhân. Nhưng Tần thị qua đời khi Tô Cẩm Dao mới mười hai, lúc đó nàng chưa từng định thân, bên người cũng chưa có nam nhân, sao có thể vì Tần thị nên bất tín nam nhân?

Thu Lan nói: “Hai tháng trước, lúc ngài mới vào kinh, lão gia từng lên núi muốn mời đại tiểu thư về phủ. Khi ấy hai người cãi nhau, ta nghe tiểu thư nhắc tới phu nhân, tựa hồ mang oán khí. Lão gia không dám phản bác, hẳn là thật sự có điều áy náy.”

“Nhưng năm xưa khi phu nhân mất, lão phu nhân đích thân tới kinh, nếu thật có điều khả nghi, theo lý cũng không giấu được.”

Sở Nghị chau mày, hồi tưởng chuyện cũ, lại không thấy điểm nào khả nghi.

Năm đó Tần thị bệnh đã lâu, danh y khắp kinh thành đều từng chữa trị, cả ngoài thành cũng tìm người, nhưng rốt cuộc vẫn không cứu được. Lúc ấy Tô Thường An dốc hết sức, dường như cũng không có gì sai sót.

Hắn chưa từng nghe Tô Cẩm Dao oán trách chuyện này, nên càng cảm thấy khó hiểu. Nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm, ít ra nàng chưa từng có người khác.

Hắn tự biết lòng mình si mê nàng đến gần như điên cuồng, nhưng cũng biết không thể lộ ra trước mặt nàng.

Vừa rồi hắn ở trước mặt Thu Lan thất thố đã là sai lầm, Sở Nghị sợ mình lại lộ dấu vết, bèn hiếm khi trời chưa tối đã rời núi.

Sau đó hắn hồi kinh, cho người tra chuyện cũ Tô gia, đặc biệt là nguyên nhân cái chết của Tần thị, mong tìm ra dấu vết.

Nhưng người bên hắn đều từ Sở quốc theo tới, tuy nay Lương Kinh đã đổi thành Sở Kinh, quyền lực nằm trong tay bọn họ, nhưng đối với đất này vẫn còn nhiều điều chưa rõ.

Sự việc mới, có lẽ nhanh chóng tra được, nhưng việc cũ tồn tại ở các thế gia của cựu thần Lương quốc, lại khó mà xét rõ ràng. Người dưới tay hắn tìm tòi hồi lâu, chỉ tra được những điều vốn đã biết, chưa thấy chỗ nào khác thường.

Sở Nghị chỉ đành bảo họ tiếp tục dò xét, còn bản thân vẫn như trước, bớt thời gian lên núi Quy Nguyên.

Lần trước Tô Cẩm Dao thấy hắn rời đi sớm, còn tưởng mình rốt cuộc thuyết phục được, ai ngờ không bao lâu hắn lại đến.

Nàng thật sự đã mất kiên nhẫn, sai người mời hắn vào:

“Ta đã nói sẽ không gả cho ngươi, ngươi nghe không hiểu?”

Sở Nghị cúi đầu, giọng cung kính: “A Cát chỉ cầu được ở lại bên tiểu thư, tiếp tục làm gia nô.”

Lời này hắn đã nói không biết bao nhiêu lần, Tô Cẩm Dao nghe mãi cũng nhàm.

Nàng biết hắn toan tính gì, có nói nữa cũng vô ích. Vì vậy nàng bật cười, lạnh giọng: “Nay ta không thiếu gia nô, chỉ thiếu một kẻ rửa chân.”

Thu Lan đứng bên rùng mình, lén liếc Sở Nghị, sợ hắn nổi giận vì không chịu nổi nhục nhã.

Ai ngờ hắn chẳng những không giận, còn đứng dậy múc nước, quỳ xuống bên chân Tô Cẩm Dao, bắt đầu cởi giày cho nàng.

Thấy hắn thật sự định tháo vớ, Thu Lan hoảng hốt ngăn lại:

“Tướng quân, tiểu thư chỉ nói đùa thôi, vẫn là để ta...”

Tô Cẩm Dao cũng sững người một thoáng, không ngờ hắn làm thật. Nhưng nàng rất nhanh đã cười nhạt, ánh mắt lạnh băng: “Để hắn rửa.”

Thu Lan giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng: “Tiểu thư...”

Thu Lan khó xử đến cực điểm, không biết làm sao, thì Sở Nghị đã cúi đầu, nhẹ nhàng tháo vớ của Tô Cẩm Dao, nâng đôi chân ngọc trắng muốt trong tay, cung kính rửa như vật trân quý.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play