Viện của Tô Cẩm Dao có hai gian sương phòng đều để trống, chỉ dùng làm nơi đặt một ít vật dụng, dẫu có cho người khác mượn ở tạm cũng không hề gì.
Thế nhưng Sở Nghị lại nhất mực khăng khăng muốn canh giữ ngoài cửa:
“Ta ở chỗ này, nếu tiểu thư tỉnh giấc gọi ta, ta có thể lập tức nghe được.”
Hắn phất tay xua Thu Lan đi: “Ngươi cứ lo việc của ngươi, không cần bận tâm tới ta.”
Tuy viện này không lớn, sương phòng dẫu gần chính phòng, nhưng rốt cuộc cũng cách mấy lớp cửa. Nếu thật có việc, Tô Cẩm Dao gọi cũng khó lọt đến tai hắn, còn phải để Thu Lan chạy đi báo mới biết được.
Thu Lan muốn nói: tiểu thư căn bản sẽ không gọi ngươi. Nhưng lời ra đến miệng lại nhịn xuống, chỉ đành lẳng lặng đặt thêm ít than hồng cho hắn giữ ấm.
Trong phòng, Tô Cẩm Dao kỳ thực vẫn chưa ngủ, đoạn đối thoại bên ngoài đều lọt vào tai.
Nàng thử nhắm mắt lại, nhưng trước mắt vẫn là cảnh trong mộng đêm qua, muốn xua đi cũng không nổi. Đành nằm ngẩn ngơ nhìn trướng, mãi đến khi qua giờ ngủ trưa, Thu Lan mới tới gọi nàng dậy.
Nàng nghẹn trong phòng hồi lâu, muốn ra gốc đa già trước đạo quán ngồi một lát hít thở khí lành. Vừa bước khỏi ngạch cửa, nàng không cẩn thận giẫm phải vật gì, thì ra là chặn giấy đè văn thư của Sở Nghị. Chặn ấy bị gió thổi bay đến, dừng đúng dưới chân nàng. Sở Nghị thấy thế, vội khom lưng định nhặt, lại bị nàng dùng chân giẫm lên, không rút ra được.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT