Tô Cẩm Dao bị Tô Thường An ảnh hưởng tâm tình, đêm ấy mơ thấy mẫu thân đã khuất nhiều năm.
Trong mộng, mẫu thân lặng lẽ ngồi trên giường, thần sắc cô liêu, không nói một lời. Tô Cẩm Dao chỉ ngồi yên bên cạnh bà, bầu bạn suốt đêm, hai người không ai cất tiếng.
Sáng hôm sau tỉnh giấc, thần trí Tô Cẩm Dao tựa hồ còn đắm chìm trong mộng cũ. Nàng lặng nhìn đỉnh trướng hồi lâu, mãi đến khi Thu Lan tiến vào hầu hạ rửa mặt mới hoàn hồn.
Thần sắc nàng tiều tụy, đỡ tay Thu Lan ngồi dậy, mở miệng hỏi:
“Tô Thường An đâu?”
Nàng biết tối qua ông không đi, nhưng cũng chẳng để bụng. Khổ nhục kế kiểu này, với nàng không có chút tác dụng.
Thu Lan đáp:
“Đã đi rồi.”
Tô Cẩm Dao nhướn mày, vốn tưởng Tô Thường An ngay cả diễn trò cũng không kiên nhẫn, chịu không nổi đêm lạnh, nửa đêm đã bỏ đi.
Nàng đang định buông lời châm chọc, chợt thấy Thu Lan liếc nhìn ngoài cửa, rồi hạ giọng thì thầm:
“Sở tướng quân tới, lão gia sợ hắn, vừa thấy liền vội cáo từ.”
Năm đó, Sở Nghị vẫn là một gia nô của Tô phủ. Tô Thường An vì hắn cùng nữ nhi mình dan díu, tức giận tự mình dùng roi ngựa đánh hắn đến tróc da rách thịt.
Sau lại muốn rót độc dược kết liễu tính mạng hắn để tránh tổn hại thanh danh Tô gia.
Là Tô Cẩm Dao lấy mạng bức ép, cầm đao kề cổ, mới đổi được A Cát rời khỏi Tô phủ an toàn.
Lần này Sở Nghị hồi kinh, Tô Thường An sở dĩ sốt sắng muốn nàng hồi phủ gả cho hắn, cũng bởi nguyên do này. Người khác chỉ là bị phế đế ép viết hịch văn, ông thì thật sự từng động thủ đánh Sở Nghị, còn suýt lấy mạng hắn.
Nay Sở Nghị quyền cao chức trọng, có thể nói dưới một người trên vạn người. Hắn nhớ tình cũ, muốn thú Tô Cẩm Dao. Nếu thành thân, tất nhiên sẽ bỏ qua cừu oán trước kia.
Nhưng nếu Sở Nghị không còn yêu nàng, hoặc nàng không nguyện ý thành thân, ai biết hắn có tìm cớ báo thù Tô Thường An hay không?
Bởi vậy Tô Thường An mới vội vàng muốn mang nàng về phủ trước khi Sở Nghị đổi ý, nào ngờ Sở Nghị ở kinh tìm không được, lại thân chinh lên núi.
Vừa đụng mặt, Tô Thường An đã sợ tới mồ hôi lạnh toát, vội tìm cớ rút lui. Hiện tại gian ngoài chỉ còn mình Sở Nghị, lặng lẽ ngồi chờ nàng tỉnh giấc.
Tô Cẩm Dao mặc xong y phục, ngưng thần một hồi, mới mở miệng hỏi:
“Hắn đến từ lúc nào?”
“Nửa đêm đã tới rồi,” Thu Lan đáp, “Nô tỳ vốn muốn bẩm báo, nhưng tướng quân nói không cần quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, bảo cứ đợi người thức dậy rồi hẵng hay, nô tỳ mới không dám đánh thức.”
Nào ngờ hôm nay nàng dậy muộn, hắn cứ thế chờ từ nửa đêm đến giờ.
Khách quý bên ngoài, lại là ngoại nam, Thu Lan nào dám ngủ, đành cắn răng thức cùng. Trong lúc nàng gà gật, bừng tỉnh liền thấy Sở Nghị vẫn ngồi y nguyên như cũ, ngay cả dáng cũng không đổi.
Hiện đã qua mấy canh giờ, hắn vẫn thẳng lưng đoan chính. Chỉ là sau hừng đông bắt đầu khẩn trương, tay đặt trên đầu gối không ngừng vân vê y bào, rồi lại sợ nhăn, liền cẩn thận vuốt phẳng.
Có một động tác ấy, hắn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đến nỗi Thu Lan nhìn cũng buồn cười.
"Lúc đầu nô tỳ còn sợ hắn xông vào phòng tiểu thư, giờ xem ra là nô tỳ suy nghĩ nhiều.” Nàng cười nói.
Tô Cẩm Dao không đáp, chỉ trầm mặc thay y phục, thần sắc lạnh nhạt, không rõ hỉ nộ.
Chỉnh y chỉnh tóc xong, nàng đi ra gian ngoài. Quả nhiên thấy Sở Nghị đang sửa lại vạt áo, không biết đã làm bao nhiêu lần.
Nghe tiếng bước chân, hắn lập tức đứng dậy, động tác quá vội khiến ghế sau lưng dịch mạnh trên nền, vang lên tiếng "két" chói tai.
Bảy năm không gặp, thiếu niên giờ đã hoàn toàn thay đổi, cao lớn tuấn tú, khí độ bất phàm, là hình tượng tình lang trong mộng của biết bao khuê nữ.
Hắn vận quan phục chỉnh tề, dáng người thẳng tắp, dung mạo đoan chính, đứng ở đạo quán cũ nát này, quả thực không hợp cảnh.
Tô Cẩm Dao vốn đoán hắn nhất định đã thay đổi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy khác xa tưởng tượng. Dường như người trước mặt là một kẻ xa lạ chưa từng gặp qua.
Sở Nghị cũng lặng lẽ nhìn nàng. Dung mạo nàng vẫn tựa năm xưa, chỉ là càng thêm diễm lệ. Trên người mặc đạo bào thuần tịnh, khí chất hoàn toàn khác biệt.
Khi xưa nàng kiêu sa lộng lẫy, là đóa hoa kiều diễm nhất kinh thành, được muôn người nâng niu. Còn nay, nàng vẫn cao ngạo, nhưng lại mang theo vài phần cô quạnh, là khí tức mà năm ấy chưa từng có.
Sở Nghị càng nhìn càng bất an, nhẹ giọng gọi một tiếng:
“Đại… Đại tiểu thư.”
Ngữ khí cùng xưng hô vẫn như cũ.
Lúc này Tô Cẩm Dao mới hoàn hồn, đi tới ghế chủ vị ngồi xuống, nhìn hắn đã thay hình đổi dạng, nhẹ cười gọi:
“Sở tướng quân.”
Một tiếng "Sở tướng quân" với hắn vốn không xa lạ. Nhưng từ miệng nàng thốt ra, lại khiến lòng hắn chấn động, cuống quýt cúi đầu:
“Tiểu thư cứ gọi ta A Cát là được.”
“Sao dám.” Tô Cẩm Dao cười nhạt, "Thời thế đổi dời, nay tướng quân không còn là gia nô của Tô phủ, ta đây còn phải trang sức chỉnh tề mới dám gặp ngươi.”
Sở Nghị nghe ra nàng giận, vội giải thích:
“Tiểu thư thứ tội, ta… ta không hay biết. Ta không bảo họ làm vậy. Hôm trước ta đến Tô phủ tìm người thì nghe nói tiểu thư không ở đó, mới nghĩ đích thân lên núi thỉnh gặp. Nhưng bệ hạ vừa vào kinh, nhiều việc rối ren, ta thực không thể rảnh rỗi, đành phải xử lý xong mọi chuyện rồi tới. Nào ngờ Ngụy thị lại đến trước.”
Hắn không hề nghỉ ngơi, gấp rút thu xếp công vụ, mong được gặp nàng sớm nhất. Không ngờ vừa lên núi đã chạm mặt Tô Thường An.
Sở Nghị làm nô tại Tô phủ từ nhỏ, rất hiểu tính Tô Cẩm Dao. Nàng ghét nhất bị người ép buộc. Nếu nàng hiểu lầm là do hắn sai khiến Ngụy thị lên núi, tất sinh hờn giận, về sau sợ là khó cho hắn sắc mặt tốt.
Hắn sợ nàng tức giận, len lén nhìn thần sắc nàng. Nhưng nàng chỉ nhàn nhạt đáp lời, không hề trách cứ, hỏa khí trong lòng hắn dần tan.
Tô Cẩm Dao không muốn dây dưa chuyện cũ, liền thản nhiên nói:
“Nếu tướng quân bận rộn, không bằng sớm xuống núi. Hôm nay ngươi đến xem ta một lần, coi như kết thúc tình nghĩa chủ tớ khi xưa. Từ nay mỗi người một ngã, đừng nên qua lại.”
Sở Nghị sửng sốt, ngơ ngác nhìn nàng. Hắn không ngờ mới gặp mặt chưa lâu, nàng đã muốn đoạn tuyệt.
“Tiểu thư… vì sao?”
Tô Cẩm Dao đáp:
“Hiện nay tướng quân là trọng thần bên cạnh thiên tử, thân phận tôn quý. Ta chỉ là nữ nhi quan gia triều Đại Lương, suýt nữa bị diệt tộc. Thân phận ngươi và ta khác biệt, lại còn là người hai nước. Nếu tướng quân đã theo Sở đế thì nên biết giữ mình, tránh thân cận kẻ thuộc tiền triều.”
Lời nàng nói là sự thật. Nếu muốn củng cố địa vị, Sở Nghị nên chọn một nữ tử Đại Sở để thành hôn, không nên thú nữ nhi của tội thần tiền triều.
Sở Nghị lại hiểu lầm, tưởng nàng nghĩ hắn khinh rẻ thân thế nàng, hắn liền lập tức quỳ xuống, trầm giọng nói:
“Nô ở trước mặt tiểu thư, vĩnh viễn chỉ là A Cát."
Thu Lan đứng cạnh kinh hãi, vội tránh sang bên. Tô Cẩm Dao cau mày, cũng thoáng sửng sốt.
Nàng biết hắn vẫn kính trọng mình, không ngờ nay làm quan mà vẫn giữ lễ xưa. Dù sao hiện giờ hắn đã là trọng thần Đại Sở, là nghĩa huynh kim lan của Sở đế, trừ hoàng đế ra, e là chưa từng quỳ trước ai.
Nàng trầm mặc giây lát, nói:
“Đứng lên đi. Dù sao cũng là người làm quan, nào thể cứ nói quỳ liền quỳ?”
Sở Nghị nghe ra nàng vẫn giữ khoảng cách, càng không dám đứng dậy, khẩn thiết kêu:
“Dù A Cát làm quan lớn thế nào, nhưng trong lòng ta đối với tiểu thư vẫn như xưa."
“Như xưa?" Tô Cẩm Dao khẽ cười, không rõ nghĩ đến điều gì, lẩm bẩm, "Nhưng ta thì không.”
Sở Nghị chấn động: "Tiểu thư nói gì?"
Tô Cẩm Dao lạnh nhạt đáp:
“Ta nói ta đã không còn như xưa. Ta không thích ngươi.”
Sở Nghị khó tin, một hồi lâu mới lắp bắp:
“Vì sao?”
Tô Cẩm Dao vẫn cười nhạt, phảng phất chẳng bận tâm:
“Nào có nhiều vì sao như thế. Chính là không thích mà thôi.”
Một câu "không thích mà thôi", lại như từng lưỡi đao cắt vào lòng Sở Nghị.
Hắn cố chấp hỏi tiếp:
“Nhưng khi xưa ta và tiểu thư…”
“Ngươi cũng nói rồi, đó là khi xưa.” Tô Cẩm Dao lại lần nữa cắt ngang, "Hiện tại đã không còn là năm đó. Tướng quân, chúng ta đã bảy năm không gặp.”
Sở Nghị quỳ trên đất, môi run rẩy, nắm chặt vạt áo đến mức khớp xương trắng bệch.
Vì gặp nàng, vì chứng minh bản thân đã đủ xứng đôi, hắn tỉ mỉ thay quan phục mới, còn chỉnh tề hơn cả lúc tham dự đại điển đăng cơ của Sở đế.
Nhưng nàng lại cự tuyệt hắn?
Năm đó bọn họ tình đầu ý hợp, là bị ép buộc nên mới chia lìa. Nay bảy năm trôi qua, mọi trở ngại đều đã tiêu tan, chẳng lẽ chỉ còn lại một câu “đã không còn là năm xưa”?
Sở Nghị cứng đờ sống lưng, khóe mắt phiếm hồng, giọng khàn khàn:
“Ta đến chậm rồi sao?”
Tô Cẩm Dao đưa mắt nhìn cửa sổ, dưới ánh nắng mờ, bụi bay nhè nhẹ. Nàng thản nhiên "ừ" một tiếng: "Quá muộn rồi.”