Nội thị nhận ra trong lời còn ẩn ý, cũng không dám tùy tiện chen vào, chỉ lặng lẽ hầu bên, nghe Sở Huyên chậm rãi tiếp lời:
"A Nghị theo trẫm nhiều năm, trẫm tự nhận hiểu hắn không ít, nhưng đến nay vẫn cảm thấy có chỗ đoán không thấu. Bởi trước kia nhìn hắn, tựa hồ không có thứ gì là thật sự thích.”
Quyền thế cũng được, vàng bạc châu báu cũng được, Sở Nghị đều muốn, nhưng chưa từng nói là thích, chỉ là “muốn”.
Sở Huyên có thể phân biệt rõ ràng điểm khác biệt ấy. Bởi lẽ tuy Sở Nghị quyền cao chức trọng, nắm trong tay vô số tài vật, nhưng chưa từng thực sự dùng đến. Hắn không giống người khác, vừa mới đắc thế liền kéo bè kết đảng, có tiền liền tiêu xài hoang phí, hưởng thụ vô độ.
Những gì Sở Nghị cầu, chỉ là để có, chứ không phải vì tham luyến, càng chưa từng đem những thứ đó trở thành chỗ dựa.
Một người ở đời, nếu không có gì ưa thích, cũng không có gì ghét bỏ; không có gì muốn giữ, cũng không có gì sợ mất… người như thế, dù sao vẫn khiến người khác cảm thấy đáng sợ vài phần.
Nhưng hiện nay Sở Huyên đã rõ: Sở Nghị không phải không có điều yêu thích, mà là hắn thích một người, một người bao năm qua hắn vẫn cầu không được.
Sở Huyên cũng thấy mừng trong lòng. Một là vì hiện nay Sở Nghị không còn nhỏ tuổi, nếu có thể sớm định chung thân đại sự, người làm huynh trưởng như Sở Huyên đương nhiên vui thay. Hai là vì những hành động khó hiểu của Sở Nghị bao năm qua, giờ đây đều có lý do để giải thích, trong lòng Sở Huyên cũng nhẹ nhõm không ít.
Ban đầu, hắn còn tưởng Sở Nghị đối với Tô Cẩm Dao cùng lắm là nhớ chút cũ tình. Đến giờ mới biết, thì ra Sở Nghĩ thật tâm thật dạ, một lòng đều đã đặt hết nơi nàng.
Sở Nghị yêu nàng kia sâu nặng, tình ý khôn cùng. Dẫu người ngoài nhìn vào ra sao, đối với Sở Huyên, đó là một chuyện tốt.
Sở Nghị từ trong cung đi ra, cũng không vội rời thành tới Quy Nguyên, mà chuyển hướng về phía Tô phủ.
Người Tô phủ không ngờ hắn đột nhiên đến, vội vàng nghênh đón, rồi lập tức thông báo gia chủ Tô Thường An.
Nhưng Sở Nghị cũng không đi sâu vào trong phủ, chỉ dạo quanh hậu viện, vừa đi vừa nhìn, tựa hồ đang tìm ai đó. Không bao lâu, hắn liếc mắt thấy một hạ nhân có thân hình tương tự mình, liền bước tới, mở miệng nói:
“Cởi xiêm y ra.”
Người nọ sửng sốt, không rõ chân tướng, lắp bắp hỏi:
“Tướng quân… ngài… đây là…”
Sở Nghị không có kiên nhẫn, nhíu mày quát khẽ:
“Nhanh.”
Người nọ liếc nhìn quản gia đi theo bên cạnh Sở Nghị. Tuy Quản gia không hiểu tướng quân định làm gì, nhưng lúc này đâu dám hỏi nhiều, chỉ lạnh mặt ra hiệu.
Người nọ không còn cách nào, đành cắn răng gỡ xiêm y xuống.
Y phục vừa cởi đến áo ngoài, còn chưa kịp tháo lớp trong, thì Sở Nghị đã xoay người đi mất. Hắn mang theo luôn kiện áo khoác của hạ nhân Tô phủ, khoác lên người mình rồi đi thẳng.