Khóe môi Tô Cẩm Dao khẽ mấp máy, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, chỉ nhàn nhạt nói:

“Đã muộn, nghỉ ngơi đi.”

Thu Lan thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu, đỡ nàng vào trong buồng.

Tô Cẩm Dao thổi đèn nằm xuống, mới chợp mắt được một lát, ngoài viện bỗng vang lên tiếng chó sủa inh ỏi.

Con chó kia là lão đạo chủ năm xưa đưa tới để trấn giữ viện, vô cùng linh mẫn, ban ngày thường chạy khắp núi đuổi thú, đêm đến liền nằm canh giữ ở cổng viện, chưa từng rời đi.

Trong bóng tối, nàng nhíu mày ngồi dậy, chốc lát sau liền nghe Thu Lan quát đuổi chó ngừng sủa, kế đó là tiếng người nói chuyện, tựa như Thu Lan đang ứng đối với khách ngoài cổng.

Chẳng bao lâu, cửa phòng bị gõ nhẹ, Thu Lan ở ngoài lên tiếng:

“Đại tiểu thư, lão gia đến, nói là muốn gặp người.”

Tiếng “lão gia” kia, Tô Cẩm Dao đã lâu không nghe, nàng ngồi trên giường sững sờ một thoáng, mới đáp:

“Ta biết rồi, bảo ông ấy chờ một lát.”

Nàng khoác áo, tuỳ tiện búi tóc sơ sài, bước ra gian ngoài đã thấy Tô Thường An đang đứng chờ.

Mấy năm nay ông già đi rất nhanh, rõ ràng mới ngoài bốn mươi, nay đã đầu hai thứ tóc, trông hệt như người năm mươi tuổi.

Ngược lại Tô Cẩm Dao lớn thêm vài phần, vóc người thướt tha, dung nhan diễm lệ, ngũ quan càng thêm giống mẫu thân Tần thị. Nàng vừa xuất hiện, tựa như Tần thị khi còn sống hiện hồn trở lại.

Tô Thường An nhìn đến ngẩn ngơ, há miệng muốn nói điều gì, hồi lâu mới nghẹn ra một tiếng:

“Chiêu Chiêu…”

Đó là nhũ danh của nàng, ông đã bảy năm chưa từng gọi qua.

Thần sắc của Tô Cẩm Dao vẫn lạnh nhạt, đối với tiếng gọi thân thiết kia không chút dao động. Nàng đưa mắt quét ông một vòng, rồi xoay người ngồi vào ghế chủ vị.

“Đêm khuya Tô đại nhân tới thăm, không biết có việc gì?”

Một tiếng “Tô đại nhân” đánh thẳng vào lòng Tô Thường An, khiến tâm ông lập tức rơi xuống đáy cốc.

Ông cụp mắt, hai tay nắm chặt, rón rén tìm một chiếc ghế ngồi:

“Ta nghe nói ban ngày Ngụy thị đến, đã đắc tội với con, ta nghĩ thay bà ấy tới nói một tiếng xin lỗi.”

Ông không dám kêu Ngụy thị là “nương” như trước, đành dùng cách gọi xa cách để tránh chạm đến sự phản cảm của nàng.

Tô Cẩm Dao nhướng mày hỏi:

“Chỉ đến để xin lỗi?”

Vì sao Tô Thường An tới, kỳ thực hai bên đều biết rõ trong lòng.

Ban ngày Ngụy thị vừa đi, đêm đã thấy ông đến, tính toán thời gian, hẳn là Ngụy thị vừa về tới phủ, liền có người lên đường ngay.

Gấp gáp như vậy, nếu không phải vì muốn nàng hồi phủ gặp Sở Nghị, thì còn vì chuyện gì khác?

Tô Thường An leo núi mất công, cổ họng khô khốc, hướng về phía bàn trà bên cạnh tìm nước. Duỗi tay ra mới phát hiện, trên bàn chẳng có lấy một chén trà, Tô Cẩm Dao căn bản không kêu ai rót nước cho ông.

Ông ngượng ngùng không dám mở miệng đòi, đành nuốt khan nước bọt, cố nhịn tiếp lời:

“Trừ việc đó, ta còn muốn hỏi, vì sao con không chịu trở về thành thân cùng Sở tướng quân? Ta thấy hắn…”

“Thành thân?” Không đợi ông nói dứt, Thu Lan đã trừng mắt ngắt lời, "Sở tướng quân đến Tô phủ cầu hôn?”

"Đúng vậy.” Tô Thường An thoáng ngẩn người, “Ban ngày Ngụy thị tới, chính là vì chuyện này. Bà ấy không nói sao?”

“Ngài nghĩ bà ta sẽ nói?” Thu Lan lạnh giọng, “Bà ta chỉ bảo Sở tướng quân muốn gặp tiểu thư, rồi lớn tiếng sai hạ nhân áp giải người về, như thể tiểu thư là món đồ, muốn đưa đi đâu thì đưa.”

Tô Thường An nghe xong, lập tức hiểu ra vì sao ban ngày Tô Cẩm Dao lại tát Ngụy thị.

Tính tình nàng vốn kiêu ngạo, lại cực chán ghét Ngụy thị. Lời nói tử tế nàng còn chưa chắc chịu nghe, huống chi là bị người ta cưỡng ép mang đi như vậy?

Từ nhỏ nàng muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, mọi người đều vây quanh lấy lòng nàng. Từ trước tới nay chỉ có nàng chọn người, nào tới lượt người khác chọn nàng?

Mồ hôi lấm tấm rịn ra trán Tô Thường An, không rõ là do nóng hay vì chột dạ. Ông lấy tay áo lau qua trán, cẩn trọng nói:

“Ngụy thị có tính tình thô lỗ, Chiêu Chiêu, con đừng so đo với bà ấy. Con và A Cát… con và Sở tướng quân vốn tình đầu ý hợp, hà tất để chuyện nhỏ ảnh hưởng đại cục?”

“Tình đầu ý hợp?” Tô Cẩm Dao lẩm bẩm, có chút thất thần, tựa như hồi tưởng lại đoạn quá khứ xa xôi.

Hồi lâu sau, nàng mới nhẹ giọng đáp:

“Năm đó quả thật từng tình đầu ý hợp, nhưng nay đã không còn.”

Tô Thường An sửng sốt:

“Chiêu Chiêu, ý con là... con không thích hắn nữa?”

Tô Cẩm Dao khẽ cười, nghiêng thân mình dựa vào ghế, như nghe thấy điều gì khôi hài:

“Ai nói từng thích bảy năm trước, thì bảy năm sau nhất định còn thích?”

“Tô đại nhân, năm xưa không phải ông từng đối với mẫu thân ta thề non hẹn biển, một đời một kiếp một đôi người? Cuối cùng thì sao? Bây giờ thì sao? Ông còn giữ được như thuở ban đầu không?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play