“Ngụy tỷ tỷ."
“Ngụy muội muội.”
“Tô phu nhân."
Bảy tám vị phụ nhân diện y phục hoa lệ, nét mặt rạng rỡ, lũ lượt tiến vào chính viện Tô phủ, miệng ngọt như mật, một tiếng tỷ tỷ, một tiếng muội muội, ríu rít đi về phía Ngụy Như Ngọc.
Trong đó không ít kẻ có thân phận cao quý, trước đây khinh thường Tô gia, chưa từng chủ động lui tới, nay lại đồng loạt đến cửa, khiến người không khỏi kinh ngạc.
Ngụy Như Ngọc vội đứng dậy ra nghênh tiếp, chưa kịp bước được hai bước, đã bị một người trong số đó vồn vã nắm lấy tay.
“Hồi lâu không gặp, chúng ta ai nấy đều tiều tụy chẳng ít, tóc rụng bao nhiêu cũng không rõ. Chỉ có phu nhân là tinh thần quắc thước, chắc hẳn là vì hỉ sự gần kề, nên thần sắc rạng ngời, phong thái như xuân.”
“Phải đó Ngụy tỷ tỷ, khí sắc của ngươi thật khiến người hâm mộ. Không như ta, gần đây kinh hồn bạt vía, một giấc yên cũng không trọn, ngay cả lão gia nhà ta cũng không biết chạy đến phòng thiếp nào, cả ngày chẳng buồn để ý tới ta.”
Phụ nhân đầu tiên nghe vậy cau mày, hừ nhẹ một tiếng, tựa hồ ngại đối phương thất thố, nói chuyện không hợp lễ nghi. Nhưng thời thế đã khác, lúc này cũng chỉ đành ngấm ngầm giận dữ, ngoài mặt vẫn tươi cười tiếp lời.
Mọi người kẻ xướng người họa, vây quanh Ngụy thị ríu rít nói cười. Ngụy thị ngoài mặt ôn hoà vui vẻ, trong lòng lại phiền muộn không thôi.
Những người này bỗng nhiên ân cần khen ngợi, hiển nhiên đã nghe phong thanh việc Sở tướng quân muốn cầu thú Tô Cẩm Dao.
Nhưng hôm qua bà đích thân lên núi, không những không khuyên được người trở về, ngược lại còn bị một cái tát thẳng mặt. Dấu tay đến nay vẫn còn in hằn, bà đã phải tô bao nhiêu lớp phấn mới miễn cưỡng che khuất.
Ngụy thị gắng gượng duy trì vẻ tươi cười, mời mọi người an toạ:
“Các vị phu nhân quá lời rồi, chuyện hỉ sự còn chưa có bóng dáng, đâu dám bàn đến.”
Bà thật sự mong mỏi việc hôn sự này có thể thành, nhưng Tô Cẩm Dao lại kiên quyết không chịu hồi phủ, bà cũng không thể thực sự trói người mang nhét lên giường Sở Nghị được.
Tuy Tô Thường An đã lên núi thỉnh người, nhưng có thể thỉnh được hay không vẫn là chuyện chưa hay. Bà nào dám khoác lác trước mặt nhóm phu nhân này, lỡ như về sau thất bại, chẳng phải thành trò hề?
Một vị phụ nhân ngồi ở bên dưới cười nói:
“Ngụy tỷ tỷ đừng giả ngây, Sở tướng quân vừa vào kinh liền trực tiếp đến quý phủ, hôm nay lại đích thân lên núi thỉnh đại tiểu thư, chuyện này còn chưa đủ rõ ràng sao? Ta thấy tỷ tỷ nên sớm lo bố trí cửa phủ, treo lụa hồng đón hỉ sự mới phải.”
Mấy người còn lại cũng rối rít phụ hoạ.
Ngụy thị nghe vậy thoáng giật mình:
“Sở tướng quân tự mình lên núi?”
Phu nhân ngồi hàng đầu "ồ" một tiếng:
“Muội muội còn chưa hay biết sao? Nửa đêm Sở tướng quân khởi hành, giờ này có lẽ đã đến nơi.”
“Không chỉ là đến, e rằng cũng sắp về thành rồi.”
"Đúng vậy, người hành quân lên đường vốn gọn gàng nhanh nhẹn, nói không chừng còn kịp về dùng bữa trưa đấy.”
Tuy ngoài miệng khen ngợi, nhưng trong giọng của họ không giấu nổi vài phần chua chát.
Ai ngờ được một gia nô của Tô phủ năm xưa, nay lại thành trọng thần trước mặt thiên tử, một bước lên mây, vượt mặt bao kẻ quyền quý trong triều?
Dù bọn họ từng hiển hách, thì giờ cũng chỉ là di thần tiền triều, đế tâm vui thì được lưu lại, không vui thì bị vắng vẻ, đuổi khỏi kinh thành, thậm chí có khi chỉ cần một cái cớ cũng đủ để bị xử trí.
Một triều đổi chủ, anh hùng thành giặc, địa vị vinh quang xưa kia giờ cũng trở thành gánh nặng. Những người từng đứng ở vị trí cao nhất, lúc này ngược lại càng thêm nguy hiểm.
Họ đều hiểu rõ điều đó, chỉ là nay phải tâng bốc một người trước kia từng bị mình cười nhạo, sao có thể không khó chịu trong lòng?
Ngụy thị không tinh thông tin tức, giờ mới hay Sở Nghị quả thực đã thân chinh lên núi.
Lúc này Sở đế mới vào kinh chưa lâu, chính sự bộn bề, Sở Nghị có thể dứt việc lên đường, đủ thấy đã đem mọi chuyện gác lại, chỉ để tranh thủ thời gian đi thỉnh người.
Ngụy thị vốn cho rằng hắn chẳng qua là mê luyến dung mạo Tô Cẩm Dao, hoặc muốn tỏ ra mình có thân phận địa vị trước mặt cựu thần, nên mới mở lời cầu hôn. Nào ngờ hắn thật sự có vài phần chân ý, chưa chờ Tô Cẩm Dao xuống núi, đã đích thân đi mời.
Trong lòng bà một mặt âm thầm vui mừng, một mặt lại khinh thường, cảm thấy Tô Cẩm Dao đang làm cao, bày ra vẻ đại tiểu thư không dễ mời mà thôi.
Dù sao mặc kệ thế nào, hôn sự này nếu thành, đối với Tô gia chính là trăm lợi vô hại.
Vì vậy vẻ cẩn trọng ban đầu của bà cũng dần phai, bắt đầu cùng các phu nhân cười đùa trò chuyện, nét mặt tràn đầy đắc ý.
Chờ tiễn hết khách khứa, Tô Thường An cũng vừa về tới.
Biết ông vẫn chưa thể khuyên được Tô Cẩm Dao, Ngụy thị không lấy làm lo, trái lại còn cười lạnh:
"Nó cùng lắm chỉ làm bộ trước mặt ông và ta thôi. Nếu đối diện với Sở tướng quân, sao dám cao giá như thế nữa? Ông cứ chờ xem, chưa đến lúc mặt trời lặn, nó nhất định theo người ta về phủ.”
Tô Thường An nhíu mày, thần sắc không giống bà nhẹ nhàng lạc quan như vậy. Ông là phụ thân của Tô Cẩm Dao, hiểu tính tình nàng hơn bất cứ ai. Nàng nói không muốn xuống núi, thì chính là thật sự không muốn, dù Sở Nghị đích thân đi cũng chưa chắc lay chuyển nổi.
Trong lòng lo lắng, ông cử người canh giữ ở cổng thành, suốt buổi theo dõi động tĩnh ở hướng núi Quy Nguyên.
Quả nhiên, kết quả không khác ông đoán là bao. Trời vừa nhá nhem tối, Sở Nghị đã trở về, bên người trừ vài tùy tùng, không thấy bóng dáng ai khác.
...
“Nàng không muốn gả cho ngươi?”
Hoằng An Đế Sở Huyên nhìn vẻ mặt thất thần của Sở Nghị, như không thể tin nổi.
Tuy Sở Nghị từng là gia nô Tô phủ, nhưng nay đã là trọng thần Đại Sở, thân phận địa vị đều vượt xa đám cựu thần năm xưa.
Huống chi lúc này mới vừa bình định Lương quốc, đám thần tử cũ đều tranh nhau lấy lòng tân triều, hận không thể dâng nữ nhi lên tận long sàng. Vậy mà đại tiểu thư Tô gia kia lại cự tuyệt?
“Nàng là thật sự không muốn, hay là thấy ngươi hạ mình quá mức, nên cố ý đắn đo để thử ngươi?”
Xưa nay Sở Huyên ăn nói tùy ý, ở trước mặt Sở Nghị càng không câu nệ, có gì nói nấy.
Kỳ thực, hắn vẫn luôn không ủng hộ việc Sở Nghị đích thân lên núi cầu người. Dù sao giờ hắn đã là đại thần Đại Sở, lại là thân tín bên long ỷ, càng nên chú trọng thân phận, tránh để người khác nhớ tới xuất thân năm xưa rồi bị xem nhẹ.
Nhưng Sở Nghị đối với Tô đại tiểu thư chấp niệm sâu nặng, vào kinh chưa được bao lâu đã có ý sốt ruột, hắn cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nào ngờ người đi thì tinh thần phấn chấn, quay về lại như cà tím héo úa.
Sở Nghị lắc đầu:
“Tiểu thư sẽ không. Nàng vốn thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy. Đã bảo không muốn thì là thật sự không muốn.”
Nói không thích, chính là không thích.
Vậy nên hắn càng thêm u sầu không cam lòng, trách bản thân trở về quá muộn, không thể sớm ngày hiển đạt, xứng đôi cùng nàng.
Nếu khi ấy hắn có thể mạnh mẽ hơn, nếu giữa hai người không có cách trở bảy năm, thì nay phải chăng là một hồi quang cảnh khác?
Sở Huyên bên hắn nhiều năm, chưa từng thấy Sở Nghị lộ ra thần sắc như vậy, liền khẽ bày mưu:
“Không bằng để trẫm đích thân tứ hôn? Nàng là nữ nhi cựu thần, cùng họ Sở ta không thân không thích, lại chẳng nơi nương tựa, lẽ nào còn dám kháng chỉ không theo?”
Nào ngờ sắc mặt Sở Nghị đại biến, lập tức nói:
“Bệ hạ vạn lần không nên. Ngài đừng hại vi thần.”
Sở Huyên bật cười:
“Trẫm có lòng giúp ngươi, thế nào lại thành hại?”