Sở Huyên đến Lương Kinh đã hai tháng, trong kinh lời đồn nổi lên bốn phía.

Hắn trị quốc nghiêm minh, lại không gây chuyện náo loạn, cũng không làm khó cựu thần Lương quốc, bởi thế dân chúng đối với tân quân nhất thời tuy chưa thể khen ngợi ra lời, nhưng cũng không ai dám phê bình công khai, phần nhiều giữ thái độ thăm dò, dè dặt.

Chỉ là những lời đồn đại lan khắp thành kia, phần lớn không liên quan gì đến bản thân Sở Huyên, mà xoay quanh một người, chính là Sở Nghị.

Vị đại tướng quân nước Sở này vốn là người Lương quốc, còn từng làm gia nô ở Tô phủ, chuyện ấy vốn không phải bí mật.

Hiện nay bởi vì Sở Nghị không hề che giấu hành động, lại thêm người người truyền miệng, đến nỗi khắp hang cùng ngõ hẻm, kẻ bán hàng rong cũng biết, thi nhau đàm tiếu:

“Sở tướng quân từng là gia nô Tô phủ, còn cùng đại tiểu thư Tô gia có một đoạn tình cũ.”

“Nghe nói Tô đại tiểu thư vì hắn nên mới bị Tô phủ đuổi lên đạo quán, sống những bảy năm.”

“Bây giờ Sở tướng quân hễ có thời gian là lại lên núi Quy Nguyên, chỉ mong được gặp nàng một lần.”

“Hắn cầu thân với Tô đại tiểu thư, nhưng nàng nhất mực không đáp ứng.”

“Nay Sở tướng quân đã là quan to quyền trọng, ấy thế ở trước mặt nàng vẫn tự xưng là gia nô năm xưa.”

“Tô đại tiểu thư thích ăn sơn trà, hắn liền sai người lên núi trồng cho nàng cả một mảnh rừng sơn trà.”

...

Sở Huyên ném tấu chương tới trước mặt Sở Nghị, nghiến răng trừng mắt, hận không thể rèn sắt thành thép:

“Ngươi tự mình xem đi, tự mình nhìn cho rõ. Chỉ mới hai tháng vào kinh, tấu sớ vạch tội ngươi dâng lên còn nhiều hơn mấy năm trước cộng lại. Đã thế đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi."

“Chỉ là một nữ nhân, đáng giá để ngươi đem thể diện ném sạch như thế?”

Sở Nghị nhíu mày, cầm lấy tấu chương lật qua xem. Trên đó viết rằng: nay là lúc dùng người then chốt, Sở tướng quân lại không lo quốc sự, chỉ mãi vây quanh nữ nhi nhà thường dân, hành vi không ra thể thống gì.

Sở Nghị liếc nhìn tên người ký sớ, nhàn nhạt nói:

“Lo chuyện bao đồng.”

Sở Huyên trừng mắt: “Ngươi còn dám nói vậy? Không phục à?”

“Đúng vậy, không phục.” Sở Nghị đáp, “Tuy vi thần thường lên núi thăm tiểu thư, nhưng chưa từng trì hoãn chính sự. Chỉ lúc rảnh rỗi mới đi, can hệ gì đến bọn họ? Một đám thích quản chuyện thiên hạ.”

Sở Huyên tức tối chỉ vào mũi hắn:

“Ngươi gọi đó là lúc rảnh rỗi? Ngay cả không rảnh ngươi cũng tranh thủ đi. Đem cả thời gian ngủ cũng dùng để lên đường, chỉ vì muốn nhìn thấy mặt nàng."

“Thì sao?” Sở Nghị thản nhiên, “Vi thần còn trẻ tuổi, tinh lực sung mãn, thiếu ngủ vài canh giờ cũng không ngại.”

Sở Huyên bị hắn chọc cười:

“Ý ngươi là ngủ có thể thiếu, nhưng Tô đại tiểu thư thì không thể không gặp, đúng không?”

Sở Huyên vốn nói vậy để giễu cợt, ai ngờ Sở Nghị lại không thèm che giấu, thẳng thắn gật đầu:

“Đúng là đạo lý ấy.”

Sở Huyên hận không thể phun một ngụm trà vào mặt hắn, nghĩ đến khi xưa hắn ở quân doanh lăn lộn, nói năng không kiêng dè, nay vẫn chẳng khá hơn bao nhiêu, chỉ đành nhịn xuống, đoạt lấy tấu chương trên tay hắn.

“Tuy ngươi không chậm trễ quốc sự, nhưng những gì họ viết trong tấu cũng không phải không có lý. Dẫu nàng có tốt đến mấy, nhưng lại không cho ngươi chút mặt mũi nào, vì cớ gì ngươi cứ phải khổ sở lấy nàng cho bằng được?”

“Hiện tại ngươi là đại thần đương triều, lại ở trước mặt nàng cúi đầu khom lưng đến như vậy, còn mặt mũi gì để nói nữa?”

Sở Nghị đáp:

“Trước mặt tiểu thư, ta vĩnh viễn đều là A Cát khi xưa, không cần mặt mũi.”

Năm đó hắn chỉ là một gia nô của Tô phủ, ngay cả tên mình cũng không biết viết, chỉ biết chủ tử bảo gì làm nấy.

Chính tiểu thư dạy hắn đọc sách viết chữ, dạy hắn đạo lý làm người, hắn mới có thể được như ngày hôm nay, trở thành Sở Nghị.

Nếu không, hắn có rời kinh thành, rời Đại Lương, thì cũng chỉ làm kẻ thô sử tạp dịch, tuyệt không có khả năng như bây giờ.

Khi xưa nàng chưa từng chê xuất thân hắn thấp hèn, hiện tại hắn làm quan, sao có thể bàn đến thể diện ở trước mặt nàng?

Sở Huyên bất đắc dĩ ngả người tựa vào lưng ghế, chỉ vào hắn:

“Nói thì nói như vậy, nhưng hiện tại ngươi cũng không phải là tên gia nô năm đó nữa. Ngươi ra ngoài thử xem, còn ai dám coi ngươi là nô tài để sai sử?”

Ý Sở Huyên là nhắc nhở Sở Nghị nhận rõ thân phận hiện tại, ai ngờ Sở Nghị chỉ cúi đầu nhìn y phục trên người, trầm mặc hồi lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sở Huyên thấy vậy bèn hỏi:

“Vị Tô đại tiểu thư kia thật sự đáng để ngươi si tâm như thế?”

Sở Nghị lập tức gật đầu:

“Tiểu thư là nữ tử tốt nhất thiên hạ.”

Sở Huyên bật cười:

“Trẫm lại càng muốn xem thử, rốt cuộc là dạng nữ tử gì, lại có thể khiến ngươi nguyện khăng khăng một mực đến vậy.”

Tuy Sở Huyên tò mò, nhưng cũng không đến mức triệu Tô Cẩm Dao từ núi Quy Nguyên về kinh. Nếu thật sự làm thế, e rằng lời đồn trong kinh thành lại càng rối ren, tất cả đều xoay quanh Sở Nghị không ngừng.

Tuy Sở Huyên tức giận, nhưng cũng không thật sự phạt Sở Nghị, chỉ mắng vài câu cho hả giận rồi để hắn lui ra.

Một bên, nội thị đang giúp thu dọn tấu chương trên bàn, khom người hỏi:

“Bệ hạ, những tấu chương này có cần trình tiếp không?”

Hai tháng nay, chỉ vì chuyện Tô Cẩm Dao mà tấu chương vạch tội Sở Nghị dâng lên không ít. Nhưng Sở Huyên chưa từng phê vào một chữ, đều giữ lại không phát. Lần này cũng như thế, hắn gật đầu:

“Thu đi đã.”

Nội thị thưa vâng, thấy mặt mày Sở Nghị vẫn như thường, khẽ cười nói nhỏ:

“Sở tướng quân một mình bao năm, hiện nay cuối cùng cũng tìm được người trong lòng. Tuy bệ hạ ngoài miệng trách mắng, nhưng trong lòng ắt hẳn cũng vui thay cho tướng quân.”

Sở Huyên khẽ nhếch môi, như suy tư gì đó, thấp giọng đáp:

“Cũng chưa hẳn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play