Từ xa Thu Lan thấy có người mặc y phục hạ nhân Tô gia đi lên núi, còn tưởng Tô Thường An hoặc Ngụy thị chưa từ bỏ ý định, lại phái người tới khuyên nhủ. Nàng nắm lấy gậy gộc định xông lên đuổi, đến khi người kia đến gần mới phát hiện đó lại là Sở Nghị.
Nàng thấy hắn mặc một thân xiêm y hạ nhân Tô gia, kinh nghi nói:
“Sở tướng quân? Ngài… ngài như thế nào lại ăn mặc thành dáng vẻ này?”
Sở Nghị phủi phủi vạt áo, không đáp, chỉ hỏi:
“Đại tiểu thư đâu?”
Thu Lan xoay người chỉ vào sân:
“Ở bên trong.”
Sở Nghị liền như mọi lần, tự nhiên bước tới, đi về phía Tô Cẩm Dao, trên mặt còn mang theo ý cười.
Hai tháng gần đây hắn thường lên núi, Tô Cẩm Dao đều đuổi hắn đi, nói không gả cho hắn. Hắn không chịu đi, chỉ nói nguyện ý tiếp tục làm gia nô ở bên nàng, nhưng nàng cũng không cho phép, chẳng cho hắn hầu hạ nửa phần.
Sở Nghị vẫn luôn không rõ: vì sao bảy năm trôi qua, nàng lại vừa không thích hắn, vừa không cho hắn gần?
Hôm nay trong cung trò chuyện cùng Sở Huyên một phen, vô tình bị nhắc nhở, mới như tỉnh mộng. Hắn nghĩ kỹ lại, bỗng nhận ra mình mỗi lần đến gặp nàng đều áo mũ chỉnh tề, cẩm y ngọc đái, hoàn toàn không giống một gia nô.
Dáng vẻ này, rơi vào mắt Tô Cẩm Dao, chỉ e lại giống như cố tình làm bộ làm tịch, nói là muốn làm gia nô, kỳ thực lại khoe khoang thân phận hiện tại.
Bằng không, vì sao ngoài miệng nói muốn hầu hạ, thân mình lại mang hoa phục?
Sở Nghị tự nhận đã rõ mấu chốt, liền cố ý đến Tô phủ tìm một bộ y phục hạ nhân, muốn một lần nữa đứng trước mặt nàng như ngày xưa, vẫn là A Cát năm nào.
Hắn cúi đầu dùng bụi đất xoa vào vạt áo, lại cẩn thận phủi đi mấy chỗ sạch sẽ quá mức, thấy không còn gì khả nghi mới nghiêm chỉnh cất bước vào phòng.
Tô Cẩm Dao đang đánh cờ, phía đối diện không có ai, tay nàng cầm cả quân đen lẫn quân trắng, đánh với chính mình.
Sở Nghị bước nhẹ nhàng, nhưng nàng đã quen với tiếng bước chân ấy, không cần ngẩng đầu cũng biết là hắn. Vốn định giống như mọi khi làm như không thấy, nhưng khóe mắt vô tình lại bắt được một bóng áo choàng quen thuộc.
Nàng hơi nhíu mày, theo vạt áo kia ngẩng lên, thấy Sở Nghị mặc một thân hạ nhân Tô gia, ánh mắt sáng quắc nhìn mình, trên mặt còn mang ý cười.
Tuy dáng vẻ hắn có thay đổi theo năm tháng, nhưng ngũ quan kia vẫn là người cũ. Lúc này mặc vào y phục cũ, thoáng nhìn qua, quả thật phảng phất như ngày xưa tái hiện.
Tô Cẩm Dao ngẩn ra, mà Sở Nghị lại cho rằng phương pháp của mình có hiệu quả, ai ngờ ngay sau đó sắc mặt nàng đại biến, không những không ôn hòa, ánh mắt ngược lại càng thêm lạnh lẽo.
“Ngươi mặc thành như vậy làm gì?” Nàng trầm giọng hỏi, mặt mày phủ sương, trong mắt hiện rõ tức giận.
Sở Nghị sửng sốt, ý cười cứng trên mặt:
“Ta…”
Lời chưa dứt, đã bị nàng đánh gãy:
“Cút!”
Sở Nghị biết nàng thực sự giận, vội vã lui khỏi phòng. Ra đến sân, khi ánh mặt trời rọi xuống gương mặt, hắn mới thở dài một hơi, giơ tay xoa trán như muốn lau đi giọt mồ hôi vốn không tồn tại.
Hắn sợ nhất là tiểu thư nổi giận, trước kia như vậy, bây giờ vẫn thế.
Nhưng nếu nói ngày xưa còn đoán được vì sao nàng tức giận, thì lần này hắn thật sự không hiểu.
Trong phòng, sắc mặt Tô Cẩm Dao tái mét, hai tay chống trán, nhắm mắt dưỡng thần. Bàn cờ trước mặt đã bị nàng làm loạn, không còn ra thế trận. Tựa như tâm trí nàng lúc này, rối bời không thôi, như sợi tơ cuốn chặt, càng nghĩ càng gấp, như sắp đứt đoạn.
Thu Lan sợ hãi, vội vã đến bên cạnh an ủi, vừa vỗ lưng vừa đưa trà:
“Tiểu thư thấy thế nào rồi? Có cần nô tỳ đi lấy thuốc?”
Tô Cẩm Dao uống mấy ngụm trà, cổ họng khàn đặc, lát sau mới cất giọng:
“Không cần.”
Chưa đến một khắc, trán nàng đã rịn mồ hôi, áo trong dán sát thân thể, khiến người không thoải mái. Nàng nói:
“Mang bồn nước tới, ta muốn rửa một chút.”
Thu Lan đang định đáp lời, nàng lại lắc đầu:
“Thôi, ta đi Thanh Huy Trì.”
Nàng đứng dậy, vừa đi vài bước lại phân phó:
“Báo với phòng bếp, từ nay không cần chuẩn bị cơm trưa cho Sở Nghị, buổi tối cũng vậy. Về sau đều không cần cho hắn ăn.”
Tuy Tô Cẩm Dao không tỏ vẻ thân thiết gì với Sở Nghị, nhưng dựa vào lễ đãi khách, mỗi khi hắn tới, Thu Lan vẫn bảo phòng bếp chuẩn bị cơm canh. Trước kia Tô Cẩm Dao không nói gì, nay lại chủ động mở miệng cấm tuyệt.
Đây là tỏ rõ không để ý tới hắn nữa, để hắn đói bụng, tự khắc sẽ xuống núi, không ở mãi nơi này.
Thu Lan không dám cãi lời, vội gật đầu, đưa nàng tới Thanh Huy Trì.
Thanh Huy Trì rất lớn, là do Tô Cẩm Dao sai người đào, dẫn nước suối ở núi đổ vào, xung quanh xây tường, thông với đạo quán. Mỗi khi nàng muốn tắm hay bơi, đều đến nơi này.
Giờ đã vào cuối hạ, tuy trời còn hanh khô, nhưng nước ao vẫn rất lạnh. Tô Cẩm Dao dường như không để tâm, trút bỏ xiêm y bên bờ, cứ thế bước vào nước, thân ảnh nháy mắt liền trầm vào làn nước trong, chẳng mấy chốc đã bơi được mấy trượng.
Thu Lan nhìn nàng bơi tới phía đối diện, bèn căn dặn bà vú trông chừng cẩn thận, còn mình thì quay về sân tìm Sở Nghị.
Lúc này Sở Nghị đã thay xiêm y thường ngày, đang đi qua đi lại ở cửa viện. Nhìn Thu Lan trở về, không thấy bóng dáng Tô Cẩm Dao, hắn vội vàng hỏi:
“Tiểu thư đâu? Nàng vẫn còn giận ta sao?”
Thu Lan lắc đầu. Vốn định nói thật là tiểu thư đi bơi, nhưng nghĩ đến Tô Cẩm Dao đã nhiều lần tỏ rõ lập trường, không chút nới lỏng, nên đành nuốt lời, chỉ khuyên:
“Về sau tướng quân không nên mặc bộ y phục kia nữa. Thân phận không hợp, lại dễ khiến tiểu thư tức giận. Vừa rồi bệnh cũ của tiểu thư phát tác, làm nô tỳ sợ đến hoảng hồn.”
“Bệnh cũ?” Sở Nghị cau mày, hoàn toàn không biết.
Từ nhỏ thẩn thể Tô Cẩm Dao đã khoẻ mạnh, hắn chưa từng nghe nàng mắc bệnh gì.
Thu Lan lắc đầu:
“Nô tỳ cũng không rõ lắm. Khi nô tỳ theo tiểu thư thì đã thấy có chứng này, thường là tim đập gấp, thở không thông, vã mồ hôi đau đầu.”
“Đại phu nói là tinh thần hao tổn do chịu kích thích. Nhưng tâm bệnh phải dùng tâm dược, chỉ có thể kê thuốc giảm nhẹ triệu chứng, không thể trị tận gốc, trừ phi tự mình cởi bỏ khúc mắc.”
“Kỳ thật mấy năm qua cũng chưa từng phát, nô tỳ còn tưởng đã khỏi… không ngờ hôm nay…”
Nói tới đây, Thu Lan liếc nhìn Sở Nghị một cái, sợ hắn trách cứ, nên không dám kể tiếp.
Sở Nghị nghĩ giống Thu Lan, cho rằng mình đã khiến Tô Cẩm Dao phát bệnh, nhưng cẩn thận suy xét, lại cảm thấy không đúng.
Hắn trở về hơn hai tháng, đã gặp nàng không dưới mười lần. Nếu quả vì hắn mà bệnh, sao những lần trước không phát? Tuy hôm nay hắn mặc y phục hạ nhân, nhưng khuôn mặt này vẫn vậy, nếu là chạm đến chuyện xưa, lẽ ra đã phát bệnh từ trước mới phải.
Hắn nghĩ mãi không ra, đành hạ quyết tâm sau khi xuống núi sẽ đến Tô phủ hỏi thẳng Tô Thường An, năm đó sau khi hắn đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến tiểu thư thành như vậy?
Thu Lan thấy hắn không tức giận, chần chừ kể thêm một việc:
“Tướng quân, vừa rồi tiểu thư nói… sau này không chuẩn bị cơm canh cho ngài. Giữa trưa hôm nay e rằng ngài phải nhịn đói.”
Lời tuy nhẹ, nhưng cũng là muốn khuyên hắn sớm rời đi, tránh ở lâu vô ích.
Sở Nghị chỉ cho rằng tiểu thư còn giận, nên gật đầu nói:
“Ta đã biết.”
Thu Lan nghĩ hắn đã thông suốt, tự biết lui, bèn thở phào nhẹ nhõm, nói mình phải trông tiểu thư, xin cáo lui.
Nào ngờ vừa đưa Tô Cẩm Dao trở về, mới bước đến sân đã thấy Sở Nghị không biết từ đâu kéo ra một cái bệ đá, ngồi ngay trước viện. Dưới chân là một đống thảo dược, phía trước đặt một cái bếp sắt, trong tay cầm đá nhóm lửa.
Hắn ngẩng đầu, mỉm cười hỏi:
“Tiểu thư, ta vào núi bắt ít món ăn hoang dã, nàng xem, hôm nay muốn ăn gì?”
Tô Cẩm Dao: “…”