Sở Nghị tra không ra vị đại phu khi xưa, bản thân lại không rành y lý, đành phải đem kết luận mạch chứng kia giao cho một vị thái y mà hắn tín nhiệm xem xét.
Vị thái y kia xem xong, chầm chậm nói ra một phen lời, khiến sắc mặt Sở Nghị trầm xuống, gân xanh bên cổ cũng nổi lên từng đường rõ rệt.
Tuy Tô Cẩm Dao được yêu chiều từ nhỏ, nhưng tuyệt không phải người được dưỡng thành thói kiều quý.
Cầm kỳ thư họa, cưỡi ngựa bắn tên, thứ nào nàng cũng tinh thông, từng được ân sư của tiên đế là Khâu lão tiên sinh khen ngợi không dứt. Khi chơi mã cầu trong sân, đến cả Chu đại tướng quân, người được xưng là đệ nhất Ngự Lâm Quân, cũng từng bại dưới tay nàng.
Nàng có tư chất thông tuệ, tư thái anh hào, dung mạo diễm lệ, phong thái tự nhiên khiến biết bao nam tử khuynh tâm ái mộ.
Sở Nghị đã hầu hạ trong Tô gia từ nhỏ, lại cùng nàng ngấm ngầm sinh tình, so với ai khác đều hiểu rõ nàng hơn.
Thân thể của Tô Cẩm Dao xưa nay khỏe mạnh, hiếm khi sinh bệnh. Trước khi hắn rời kinh thành, mấy năm liền nàng chưa từng nhiễm phong hàn, sức khoẻ tốt đến kinh người.
Thế nhưng từ những bản mạch chứng Thu Lan giao tới mà xét, nàng từng có một lần bệnh rất nặng, phải dưỡng gần một năm trên núi Quy Nguyên mới có thể gượng lại.
Thái y chỉ vào một hàng chữ trong mạch chứng, trầm giọng nói:
“Tuy khi ấy Ngô đại phu nói vòng vo, nhưng trong hàng chữ vẫn có thể nhìn ra. Tô đại tiểu thư bệnh nặng không chỉ bởi bệnh tim cùng phong hàn, quan trọng hơn là vì đói.”
Toàn thân Sở Nghị cứng đờ.
Thái y lại nói tiếp:
“Một người nằm bệnh đã lâu, không ai trị liệu, hạ nhân lại không tận tâm, đến cơm canh cũng không được đảm bảo, sao có thể sống nổi?”
Vị thái y này đã hầu hạ bên cạnh Hoằng An Đế nhiều năm, từng trải sóng gió, chỉ liếc mắt là nhìn ra mối nghi. Hắn khẽ thở dài, lắc đầu.
Hắn cùng Sở Nghị có giao tình không tệ, biết Sở Nghị đối với vị đại tiểu thư kia tình sâu nghĩa nặng, bèn hỏi:
“Ngươi xác định, đây thật sự là kết luận mạch chứng của Tô đại tiểu thư năm đó?”
Sở Nghị nghiến chặt hàm răng, gật đầu.
Thái y liền cất lời:
“Nếu vậy, ta xin nói lời thật lòng. Khi ấy người canh giữ bên cạnh nàng, chỉ sợ là muốn làm đói chết nàng.”
Nếu Tô Cẩm Dao có tì vị không tốt, ăn không vô, trong mạch chứng ắt sẽ có dấu hiệu. Thế nhưng bản mạch chứng này lại hoàn toàn không nhắc đến điểm đó, điều này cho thấy nàng thật sự là bị đói tới phát bệnh.
Thái y khẽ nhíu mày: “Chỉ là có một điều khiến ta không rõ.”
“Nếu năm xưa Tô gia bất mãn vì nàng cùng ngươi có đoạn tình cũ, muốn nàng chết, thì cần gì phải nhọc công như thế? Cùng lắm giương cờ thanh lý môn hộ, trực tiếp động thủ, dứt khoát cho nàng một cái thống khoái. Cớ gì lại dùng thủ đoạn độc ác, hao tổn thời gian đến vậy?”
Thái y nói tới đây, ánh mắt thoáng hiện sát ý. Đại hạn loạn thế, chuyện đói khát đến phát điên, ăn cả hài nhi từng có trong sử sách. Đem người ép đói cho tới chết, chẳng phải là hạ sách hiểm độc nhất?
Huống hồ hiện giờ tuy Sở Nghị là trọng thần Đại Sở, nhưng năm xưa xác thực chỉ là một gia nô nho nhỏ.
Nếu Tô gia thật cho rằng nàng làm mất thể diện, muốn diệt trừ, trực tiếp hạ độc thủ, rồi tuyên bố nàng chết vì bệnh nặng, bên ngoài cùng lắm chỉ dấy lên vài lời đồn đãi, nào ai dám truy xét?
Thế nhưng bọn họ lại chọn cách này: vừa giày vò người, vừa kéo dài thời gian.
Sở Nghị nghe xong, ngực phập phồng, hai mắt nổi đầy tơ máu vì phẫn nộ. Hắn nghiến răng:
“Bởi vì bọn họ không dám.”
Hôm qua Ngụy thị còn nói do nàng không quen khí hậu nên sinh bệnh, toàn là lời gạt người. Nhưng có một câu của bà ta không sai. Tô Cẩm Dao không chỉ là đại tiểu thư Tô phủ, còn là ngoại tôn nữ của Tần lão phu nhân.
Tô gia có địa vị ngày nay, phần lớn là nhờ Tần gia chống đỡ. Mẫu thân nàng, Tần thị, là tiểu nữ nhi được Tần lão phu nhân thương yêu nhất. Sau khi Tần thị qua đời, lão phu nhân càng đem hết nỗi niềm nhung nhớ nữ nhi ký thác lên ngoại tôn nữ.
Hằng năm đều phải cho người đón nàng về Nghi Châu ở lại một thời gian, ân cần chăm sóc, rồi mới lưu luyến đưa nàng về.
Cho dù Tô Cẩm Dao phạm tội tày trời, Tô Thường An cũng không dám cho người hạ độc.
Chỉ cần Tần lão phu nhân còn sống một ngày, ông liền không dám lấy mạng nàng không một lời báo trước. Nếu nàng chết bất minh, để Tần lão phu nhân tra ra chút dấu vết, với tính tình che chở người nhà của bà, Tô gia chỉ sợ không còn đất dung thân.
Cho nên bọn họ không dám ra tay công khai, thừa dịp nàng sinh bệnh liền hà khắc, không cho xem bệnh, cắt xén ăn uống, ngày ngày kéo dài, chờ nàng tự mình bệnh chết, đói chết.
Đến khi nàng chết, lại tuyên bố nàng bệnh lâu không khỏi, ăn uống không vô, ai còn có thể nói được gì?
Sở Nghị không dám tưởng tượng, đoạn thời gian đó Tô Cẩm Dao đã chịu khổ thế nào. Nếu không phải Tần lão phu nhân đến kịp thời, hiện giờ liệu nàng có phải đã hóa thành một nắm đất vàng, chỉ còn lưu lại một bộ xương trắng?
Thái y thấy hai mắt hắn đỏ lựng, vỗ vai hắn an ủi:
“Chuyện đã qua, ngươi cũng đừng quá kích động, tổn hại thân mình. Tô lão gia kia cùng lắm chỉ làm quan nhàn ở Lại Bộ, bệ hạ cũng vì nể tình ngươi coi trọng Tô đại tiểu thư nên mới giữ lại cho ông ta chút thể diện. Nếu ngươi thật lòng muốn vì nàng báo thù, chỉ cần mở miệng một câu.”
Sắc mặt Sở Nghị vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, hắn gắng nén lửa giận, trầm giọng hỏi:
“Bệnh của tiểu thư có thể trị tận gốc hay không?”
Thái y nhìn qua mạch chứng một lượt, chậm rãi đáp:
“Chuyện này khó đoán trước. Ta chưa từng tận mắt khám bệnh, lại thêm bản mạch chứng này cũng đã mấy năm, trong khoảng thời gian đó Tô đại tiểu thư dưỡng bệnh thế nào, nghỉ ngơi ra sao, ta hoàn toàn không biết.”
Hắn là thái y trong cung, trừ Hoằng An Đế cùng một số thế gia huân quý, rất hiếm khi đích thân tới phủ dân chúng xem bệnh. Nhưng nể mặt Sở Nghị, hắn vẫn đáp:
“Mấy ngày nữa ta phải trực trong cung, đến mùng tám mới được nghỉ. Nếu ngươi không gấp, ngày ấy ta có thể cùng ngươi lên núi Quy Nguyên, tận mắt khám cho Tô đại tiểu thư một phen.”
Ai ngờ Sở Nghị lại lắc đầu:
“Không cần. Đại tiểu thư sẽ không để ngươi khám bệnh.”
Thái y nhướn mày: “Vì sao?”
Sở Nghị khựng lại, khàn giọng đáp:
“Bởi vì ngươi là người do ta đưa tới.”
Hắn hiểu rõ Tô Cẩm Dao, biết nàng ghét nhất là vô cớ nhận ân huệ của người khác.
Nay nàng đã nói rõ muốn cùng hắn đoạn tuyệt, sao có thể tiếp nhận người hắn đưa tới thăm bệnh?
Thái y nhíu mày, chắp tay sau lưng:
“Vị Tô đại tiểu thư này thật không giống người thường.”
Hắn vốn không biết nên nói gì, đành châm chước chọn ra một câu như vậy. Sở Nghị lại xem đó như lời khen chân thành, nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng cất lời:
“Đại tiểu thư vốn dĩ là độc nhất vô nhị. Trong thiên hạ này, không ai sánh nổi nàng.”
Thái y: “…"