Sở Nghị nhíu mày, trong đầu hiện lên dáng vẻ lãnh đạm lại kiêu ngạo của Tô Cẩm Dao, bất đắc dĩ lại vẫn như năm nào, chỉ cảm thấy trong lòng có gì đó khẽ động.

Hắn thu liễm thần sắc, cất giọng trầm thấp:

“Tiểu thư có tính tình quật cường, nếu nàng không muốn, dù là thánh chỉ tứ hôn, nàng cũng quyết không đáp ứng.”

Lời này rõ là tự giội gáo nước lạnh vào mình, nhưng ánh mắt hắn lại thoáng ẩn nét mong chờ.

Sở Huyên liếc nhìn hắn mấy lượt, cười cợt:

“Hóa ra ngươi thích kiểu này.”

Mấy năm nay, theo địa vị Sở Nghị ngày một cao, người muốn đưa nữ nhân tới cũng không ít.

Ngoại trừ vài thị thiếp biết nghe lời hầu hạ, còn có không ít tiểu thư khuê các xuất thân cao môn vọng tộc, nhà cao cửa rộng, muốn gả vào phủ hắn kết thân.

Nhưng bất luận là hồng nhan tri kỷ hay thiên kim thế gia, người đưa tới trước mặt thế nào đi nữa, hắn cũng đều không vừa mắt.

Sở Huyên từng lấy đó làm điều kỳ quái, không rõ nữ tử thế nào mới lọt được vào mắt hắn. Nay xem ra, cuối cùng cũng có câu trả lời.

Sở Nghị đáp:

“Không phải ta thích thế, chỉ là trong lòng ta chỉ có một mình tiểu thư.”

Nhiều năm trôi qua, hắn vẫn gọi nàng là "tiểu thư", cách xưng hô cũ kỹ ấy, lại đủ để thấy chấp niệm của hắn sâu đậm đến nhường nào.

Sở Huyên mỉm cười, hỏi tiếp:

“Nay nàng không muốn gả, ngươi lại không muốn ta tứ hôn, vậy phải làm sao đây?”

Sở Nghị mím môi, trầm giọng đáp:

“Lại tìm cách thôi. Dù sao hiện giờ vẫn còn tốt hơn năm xưa nhiều. Ít nhất ta đã trở về, mà bên cạnh nàng, cũng chưa có ai khác.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Sở Nghị kỳ thực cũng chẳng có biện pháp gì tốt.

Tính tình Tô Cẩm Dao, hắn rõ hơn ai hết: thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Nếu không chọc giận nàng, thì còn có thể nói lý; nhưng một khi nổi giận, chuyện gì nàng cũng dám làm.

Năm xưa Tần thị còn tại thế, nàng có lẽ còn đôi phần cố kỵ. Nay Tần thị đã mất, với Tô gia cũng đã đoạn tuyệt, nàng chẳng khác gì một con ngựa hoang đứt cương, kiêu ngạo khó thuần, không ai có thể kiềm chế.

Điểm ấy, tuy người Tô gia chán ghét vô cùng, muốn ép nàng sửa từng chút một, nhưng đối với Sở Nghị, lại chính là điều khiến hắn si mê nhất.

Hắn yêu nàng diễm lệ như hoa, cũng yêu nàng tính tình như lửa. Hắn yêu nàng từ đầu đến cuối đều là bộ dáng chân thật nhất, không cần nàng thay đổi vì ai. 

Nhưng hiện giờ nàng đối với hắn lạnh nhạt đến cực điểm, đã không còn thân thiết như năm nào. Hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra cách khả dĩ khiến nàng thay đổi, cuối cùng chỉ đành dùng phương pháp vụng về nhất.

Nếu bọn họ đã bỏ lỡ bảy năm, vậy hắn nguyện bù lại bảy năm ấy.

Hắn đã trở về, tuyệt sẽ không để sai lầm trước kia lặp lại. Từ nay về sau, hắn sẽ luôn ở bên nàng, một đoạn bảy năm, hai đoạn bảy năm, bao lâu cũng được.

Hắn sẽ chờ… chờ đến ngày nàng mở miệng nói một câu “nguyện ý”.

Từ đó về sau, chỉ cần rảnh rỗi, hắn liền đi núi Quy Nguyên. Có lúc chỉ mới vừa tắm rửa một lượt, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vã lên đường, phí hết bao công sức mới đến được núi, không ở được bao lâu đã phải quay về. Nhưng hắn vẫn đi.

Tô Cẩm Dao đã từng khuyên vài lần, hắn không nghe; muốn đuổi đi, cũng không đi. Nàng liền mặc hắn.

Nàng không cho rằng một việc vô vị như vậy, hắn có thể kiên trì được bao lâu. Dẫu sao hiện giờ hắn cũng không phải gia nô Tô phủ, sự vụ bận rộn, đâu thể có nhiều thời gian phí hoài vì nàng? Chờ hắn thấy nhàm chán, tự nhiên cũng sẽ không đến nữa.

Nàng vẫn như trước, ở trên núi Quy Nguyên sống những ngày tháng của mình. Sở Nghị đến, nàng coi như không thấy, cũng không nói chuyện với hắn, cho tới một ngày, khi nàng cùng Thu Lan tản bộ, tình cờ gặp hắn trên sơn đạo.

Sở Nghị liền vội vàng khom lưng hành lễ như thường.

Tô Cẩm Dao làm như không thấy, nhưng Thu Lan bên cạnh lại không nhịn được, dừng bước hỏi:

“Tướng quân làm rơi thứ gì sao? Mấy lần lên núi gần đây đều thấy ngài đi khắp nơi, đảo qua đảo lại vài vòng rồi.”

Nếu không phải đánh rơi thứ gì, sao lại chạy loạn như thế?

Sở Nghị xác thực đang tìm một thứ. Nhưng thứ này không mang theo bên người, mà là nhiều năm trước lưu lại nơi đây.

Thu Lan đã theo hầu Tô Cẩm Dao nhiều năm, hẳn là biết chút gì, hắn rất muốn hỏi nàng ta, nhưng lại không muốn khiến Tô Cẩm Dao khó chịu, đành ậm ừ lắc đầu:

“Không có gì. Ta chỉ đi dạo một chút thôi.”

Thu Lan thấy bộ dáng hắn muốn nói lại thôi, tuy lấy làm lạ nhưng cũng gật đầu không hỏi thêm.

Mấy ngày nay Tô Cẩm Dao chưa từng cùng hắn nói chuyện, lúc này lại quay sang liếc nhìn phương hướng tay trái hắn, lạnh nhạt mở miệng:

“Ngươi đang tìm cây sơn trà kia?”

Năm xưa nàng thích ăn sơn trà, lúc còn tình ý đậm sâu, từng cùng hắn gieo một gốc cây sơn trà trên sườn núi này.

Khi ấy cây mọc rất tốt, đúng vào năm Sở Nghị rời kinh, vừa hay là mùa kết quả.

Đáng tiếc khi hắn đi, một quả cũng chưa được từng nếm thử. Lần này trở về vốn định tìm lại, nhưng mãi không thấy đâu.

Trong lòng hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng, cho rằng có lẽ Tô Cẩm Dao đã dời cây đi chỗ khác. Nhưng giờ nghe nàng mở lời, hắn liền biết câu sau chắc chắn không phải điều mình mong muốn. Hắn hận không thể đưa tay bịt chặt lỗ tai.

Nhưng thanh âm của nàng vẫn vang lên, ngữ khí bình thản mà lãnh đạm:

“Tuy cây sơn trà kia nhìn như phát triển tốt, nhưng mấy năm liên tiếp kết toàn quả chua. Đạo sĩ trong đạo quán chê trái ấy bán không được giá, lại dẫn chim chóc bay tới mổ phá, rơi đầy lối đi, làm bẩn cả sân, liền chém mất rồi.”

Ngay cả gốc cây cũng đào đi, có lẽ bị chặt làm củi đốt. Hiện giờ đừng nói cây sơn trà, đến cả dấu vết từng trồng cũng không còn.

Khi mới biết, Tô Cẩm Dao còn ngẩn người một hồi, nay nhớ về, lại không có cảm giác gì. Thậm chí còn thấy mọi thứ đều như có mệnh số đã định: từ nàng, cho đến cây sơn trà.

Dù Sở Nghị đã sớm đoán được, nhưng vẫn không khỏi đỏ vành mắt, siết chặt vạt áo bên người, nhăn đến nỗi không ra hình dáng.

Tô Cẩm Dao đi ngang qua hắn, lãnh đạm để lại một câu:

“Trở về đi. Núi này, người này, chuyện này, sớm đã không còn là thứ ngươi lưu luyến năm xưa.”

Quả nhiên hôm ấy Sở Nghị không nán lại lâu. Sau khi nghe nàng nói xong không bao lâu, hắn liền xuống núi.

Tô Cẩm Dao tưởng rằng hắn sẽ không còn đến nữa. Nào ngờ mấy ngày sau, hắn lại lên núi, lần này còn mang theo không ít người, ồn ào náo động.

Lúc đó Tô Cẩm Dao đang tựa trên sập mỹ nhân trong viện đọc sách, nghe tiếng liền nhíu mày, cất giọng gọi:

“Thu Lan.”

Thu Lan vội vàng chạy vào, cung kính hỏi:

“Tiểu thư có gì phân phó?”

Tô Cẩm Dao nhíu mày:

“Bên ngoài đang làm gì?”

Thu Lan nhìn thoáng ra ngoài viện:

“Sở tướng quân đến.”

“Hắn đến làm gì?”

“Trồng cây,” Thu Lan đáp, “Cây sơn trà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play