Núi Quy Nguyên cách kinh thành chừng ba mươi dặm, khí hậu ấm áp quanh năm, là chốn tránh nắng ưa thích của bậc quyền quý.

Nhưng nơi danh thắng này cũng không phải chỗ chốn nào cũng đông người lai vãng. Ở lưng chừng phía nam có một tòa đạo quán, hoang phế tiêu điều, rách nát không ra hình dạng, bảng hiệu trước cửa đã mục nát xiêu vẹo, chỉ chờ một trận cuồng phong là đổ sụp.

Trong quán mọc đầy cỏ hoang, duy chỉ có con đường nhỏ rộng hơn hai thước tạm coi là thông thoáng, tiện cho người ra kẻ vào.

Tô Cẩm Dao đã ở nơi này bảy năm. Hai năm đầu còn xuống núi mấy lượt, về sau chán ghét mệt mỏi, không người coi giữ cũng chẳng buồn ra ngoài, cứ thế ở yên một chỗ, không rõ ngày tháng năm nào.

Trên núi không ai quản thúc, nàng sống tùy ý. Thậm chí sai người đem sập mỹ nhân đặt dưới gốc đa to trong viện. Khi cảm thấy trong phòng ngột ngạt, nàng liền ra nằm hóng mát, phơi gió ngắm mây.

Ngày ấy, Tô Cẩm Dao đang chợp mắt nghỉ trưa, bỗng bị lay tỉnh. Tỳ nữ theo hầu nhiều năm Thu Lan hớt hải chạy đến, cao giọng gọi:

“Tiểu thư, đại tiểu thư. Đêm qua Quân Sở đã đánh vào kinh thành."

Tô Cẩm Dao “ừ” một tiếng, mắt còn chưa hé hẳn: "Đánh tới tận núi này rồi?”

“Cái đó thì chưa có.”

“Đã vậy, có liên quan gì đến ta đâu.”

Nói rồi nàng liền xoay người, tiếp tục ngủ.

Lương - Sở giao tranh liên miên, khí số Đại Lương đã suy, lại gặp phải hôn quân, ngày ngày chỉ biết thu thuế nặng, vơ vét của dân để phục vụ lạc thú cung đình. Bách tính thống khổ không kể xiết, từ lâu đã oán than dậy đất.

Mấy tháng trước, Chu tướng quân trấn thủ Lô Thủy quan tự mở thành nghênh đón đại quân Sở quốc, sau đó hướng về phía kinh chắp tay lạy, rồi gieo mình xuống tường thành tuẫn tiết.

Từ ấy, quân Sở thế như chẻ tre, đánh thẳng vào đất Đại Lương không gặp mấy trở ngại. Thế cục như vậy, kinh thành thất thủ chỉ là chuyện sớm muộn. Triều đình vô lực xoay chuyển, Tô Cẩm Dao nghe tin không có gì lạ.

Ban đầu Thu Lan còn cuống cuồng, giờ thấy nàng nói thế, cũng dần trấn tĩnh lại.

Nghe đồn vị Sở đế kia là bậc anh minh thần võ, trị quốc nghiêm minh, Sở kinh an cư lạc nghiệp, quân đi đến đâu cũng tránh ruộng đồng, chưa từng gây khó dễ cho dân.

Người như thế, tất nhiên không vô cớ kéo binh đánh lên núi vắng, nghĩ vậy trong lòng Thu Lan cũng yên ổn, tiếp tục ngồi bên quạt mát cho tiểu thư.

Nào ngờ giấc trưa này cuối cùng vẫn không được yên. Chẳng bao lâu bên ngoài đã vang lên tiếng ồn ào hỗn loạn. Tô Cẩm Dao cau mày, chống tay ngồi dậy:

“Sao lại huyên náo thế?”

“Để nô tỳ ra xem." Thu Lan buông quạt chạy vội ra ngoài.

Tiếng động mỗi lúc một gần, không bao lâu đã truyền tới sát vách tường viện. Thu Lan vừa ra khỏi cổng, liền giáp mặt người tới:

“Ngụy phu nhân? Bà đến làm gì?”

Thu Lan nheo mắt nhìn Ngụy thị cùng đám tôi tớ, theo bản năng bước lên che chắn tầm mắt bà ta.

Ngụy thị vừa phủi cọng cỏ dính trên người vừa bĩu môi:

“Tô..."

Nói được một chữ bà liền ngưng lại, cố nén khó chịu mà sửa lời:

“Đại tiểu thư đâu?”

Bình thường bà ta xưng hô thẳng tên, nay bất chợt sửa miệng khiến Thu Lan cảnh giác:

“Bà muốn làm gì? Đại tiểu thư nhà ta liên quan gì đến bà?”

“Tiện nha đầu. Nói chuyện với phu nhân cũng không biết lễ phép." Tào mụ mụ bên người Ngụy thị quát lớn, giơ tay đẩy Thu Lan sang một bên, thò đầu nhìn vào viện:

“Phu nhân, đại tiểu thư ở trong đó.”

Ngụy thị nghe xong không buồn để ý tới Thu Lan, sải bước đi thẳng vào.

Thu Lan sợ bà ta có ác ý, vội gượng đau bò dậy, vượt lên chặn trước người Tô Cẩm Dao, dang tay bảo vệ:

“Các ngươi muốn làm gì?”

Ngụy thị không đáp, đảo mắt ngó quanh rồi nhìn đến Tô Cẩm Dao đang ngồi trên sập mỹ nhân, sắc mặt đầy chán ghét:

“Sao lại không biết nề nếp mà nằm ngủ giữa sân như vậy, để người khác nhìn thấy còn ra thể thống gì?”

Tô Cẩm Dao nhẹ nhàng vỗ tay Thu Lan, ra hiệu nàng lui xuống, sau đó hỏi:

“Có chuyện gì, cứ nói thẳng.”

Ngụy thị đánh giá nàng từ đầu tới chân, trong lòng tuy ghét cay ghét đắng, nhưng vẫn phải thừa nhận: nữ nhân trước mắt kế thừa toàn bộ dung mạo khuynh thành của Tần thị.

So với bảy năm trước, nàng đã không còn là thiếu nữ xanh xao ngày nào, nay vóc người mảnh mai uyển chuyển, mặt mày diễm lệ, xương quai xanh thon gọn như tạc, dáng ngọc yêu kiều, ngực nở eo thon, dù khoác trên mình đạo bào đơn bạc cũng không giấu được phong tư yểu điệu.

Ngụy thị cắn răng, cố nén tức:

“Ta tới đón ngươi hồi phủ.”

Một câu vừa thốt, đừng nói Thu Lan, ngay cả Tô Cẩm Dao cũng ngẩn ra. Sau chốc lát, nàng khẽ nhếch môi cười nhạt:

“Về phủ? Phủ nào?”

Tào mụ mụ sợ Ngụy thị xấu hổ, liền vội vã tiếp lời:

“Ai nha, đại tiểu thư, còn có thể là phủ nào? Tất nhiên là Tô phủ."

Tô Cẩm Dao nghe xong bật cười thành tiếng, hoa dung lay động, phảng phất xuân phong điểm sóng, phải một lúc lâu mới ngừng, thong thả buông hai chữ:

“Không về.”

“Cái… cái gì…” Tào mụ mụ không ngờ nàng chẳng buồn hỏi lý do, liền cự tuyệt thẳng thừng, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play