Tào mụ mụ đưa mắt nhìn Tô Cẩm Dao, lại liếc Ngụy thị, thấy sắc mặt Ngụy thị căng chặt, khe khẽ gật đầu ra hiệu, Tào mụ mụ bèn cười lấy lòng, mở miệng giải thích:

“Đại tiểu thư, thỉnh ngài hồi phủ là có việc tốt. Hôm qua Sở đế đã vào kinh, bên người mang theo một vị đại tướng quân, cùng Sở đế xưng huynh gọi đệ, quan hệ vô cùng thân thiết.”

“Sáng nay hắn tới Tô phủ, chỉ đích danh muốn gặp đại tiểu thư. Đáng tiếc khi ấy tiểu thư không có mặt, cho nên chúng ta mới đặc biệt lên núi mời ngài về.”

Thu Lan vốn đã lui một bên, nghe vậy tức khắc sắc mặt đỏ bừng, bước ra trước, lớn tiếng mắng:

“Các ngươi có ý gì? Đem đại tiểu thư của ta xem như cái gì?”

“Lúc không cần thì ném nàng ở nơi sơn dã hoang vu không ai ngó ngàng, rét buốt giá lạnh cũng không đưa lấy một kiện áo bông. Đến lúc có việc lại tới đón, đem nàng như món đồ đem đi dâng tặng người ta? Các ngươi thật sự khi dễ người quá mức."

“Ngươi thì biết cái gì? Vị kia..."

“Không nhận, không đi.” Tào mụ mụ còn chưa nói hết, đã bị Tô Cẩm Dao lạnh giọng cắt lời.

Ngụy thị cười nhạt một tiếng, mang theo khinh miệt, mặt đầy trào phúng:

“Không nhận? Người có quen biết hắn, còn là quen biết không cạn đấy.”

Ánh mắt bà ta dừng trên mặt Tô Cẩm Dao, càng nhìn càng giống Tần thị năm xưa, tâm can bà ta như bị gai châm, hận cũ càng thêm cháy bỏng, lời lẽ liền càng chua ngoa:

“A Cát, ngươi còn nhớ chứ? Chính là cái tên gia nô cùng ngươi tư tình dan díu.”

“Hắn bị đuổi khỏi kinh thành rồi rời Đại Lương, không rõ làm thế nào lại kết giao cùng Sở đế, hiện đã đổi theo họ Sở, cùng Sở đế kết nghĩa huynh đệ, nay làm tướng quân Sở quốc. Người muốn gặp ngươi chính là hắn đó.”

“Nay hắn có tiền đồ rộng mở, bám vào Sở đế, cũng xem như không phụ công ngươi liều mạng bảo vệ hắn khi xưa, ngay cả thể diện nữ tử cũng không cần, vứt bỏ hết thảy để che chở hắn.”

Sắc mặt Thu Lan cứng đờ, quay đầu nhìn tiểu thư nhà mình, hồi lâu không nói nên lời. Tô Cẩm Dao cũng không lên tiếng, chẳng phải vì không phản bác được, mà là không biết nên mở miệng thế nào.

Cái tên "A Cát" kia, giống như cơn sóng, đưa ký ức cuồn cuộn đổ về những ngày xưa cũ.

Khi ấy nàng còn là Tô đại tiểu thư danh chấn kinh thành, kiêu căng tùy hứng, mắt cao hơn đầu. Biết bao người muốn cầu thú nàng, danh thiếp chất đầy cửa, nhưng nàng lại chỉ cố tình thích một gia nô trong phủ.

Vì hắn, Tô Cẩm Dao thậm chí nguyện bỏ cả tính mạng. Nhưng hôm nay đã bảy năm trôi qua, cái tên kia nghe lại chỉ thấy xa lạ, như thể chuyện năm xưa chỉ là một giấc mộng thoảng qua. Bảy năm đủ để thay đổi rất nhiều điều, kể cả tình cảm.

Ngụy thị thấy nàng không nói lời nào, cũng lười dây dưa, thẳng giọng phân phó:

“Người đâu, thay y phục cho đại tiểu thư, đưa nàng hồi phủ.”

Đám hạ nhân tuân lệnh tiến lên, định dìu nàng vào phòng thay đạo bào thành xiêm y lộng lẫy, đưa về kinh thành.

Tô Cẩm Dao giật mình từ trong hồi tưởng, nghiêng người tránh tay bọn họ, lạnh giọng nói:

“Không cần.”

Ngụy thị sững sờ: “Cái gì?”

“Ta nói, ta không quay về.”

"Không quay về? Sao có thể như thế được. Đại tiểu thư, Sở tướng quân hắn…”

“Ngươi còn làm bộ làm tịch gì nữa." Ngụy thị tưởng nàng giả bộ thanh cao, tức khắc cắt lời Tào mụ mụ, trừng mắt răn dạy:

“Giờ Sở tướng quân đã không phải tiện nô mặc ngươi sai khiến, mà là tâm phúc của Sở đế, thân như huynh đệ. Nếu ngươi không biết nắm bắt cơ hội lần này, đợi đến khi Sở đế đăng cơ, nói không chừng sẽ chỉ hôn cho hắn với một tiểu thư nhà quyền quý nào đó, lúc ấy ngươi có hối cũng không kịp."

“Ta không hối hận. Các ngươi đi đi.” Tô Cẩm Dao lạnh nhạt nói, "Nơi này phong cảnh hữu tình, đông ấm hạ mát, ta ở quen rồi, không muốn đi đâu.”

Ngụy thị không ngờ nàng thật sự cự tuyệt, nhất thời á khẩu không biết nói gì.

Năm đó vì tên tiện nô kia, Tô Cẩm Dao có thể từ bỏ mọi thứ, cuối cùng thân bại danh liệt, bị đày lên núi sống thoi thóp bảy năm. Nay người kia đã trở lại, không quên tình cũ, nguyện thú nàng làm thê. Chỉ cần nàng chịu trở về, vinh quang ngày xưa có thể lấy lại trong chớp mắt, vậy mà nàng lại cam tâm ở nơi hoang vu này?

Nhưng hiện giờ, chuyện Tô Cẩm Dao có hồi kinh hay không, đã không còn là việc riêng của nàng, nó liên quan đến toàn cục Tô gia.

Lúc trước Ngụy thị cùng Tào mụ mụ không nói rõ, kỳ thực sáng nay Sở Nghị đến Tô phủ, không chỉ muốn gặp Tô Cẩm Dao, mà còn để cầu thân.

Tâm phúc của Tân đế muốn thành hôn với đại tiểu thư Tô gia. Đây là cơ hội trời ban, nếu nắm được thì Tô gia vừa bình an vô sự, vừa có thể một bước lên mây, hưng vượng trở lại. Nếu không vì lẽ đó, Ngụy thị nào chịu hạ mình lên núi đón người? Tiền đồ của Tô gia ở trước mắt, bà tuyệt không cho phép Tô Cẩm Dao lại tùy hứng như xưa, bèn trầm giọng nói:

“Chuyện này không do ngươi định đoạt. Hôm nay ngươi phải hồi phủ, không hồi cũng phải hồi."

Dứt lời bà liền phất tay quát:

“Người đâu, đưa đại tiểu thư trở về!”

Đám hạ nhân lao lên. Nào ngờ Tô Cẩm Dao cười như có như không, lạnh nhạt nâng mắt: “Không do ta?”

Nàng chậm rãi đứng dậy, giơ tay vung mạnh, một cái tát như trời giáng rơi xuống mặt Ngụy thị. Tiếng vang thanh thúy làm đám người tại đó đều ngây dại, má trái Ngụy thị sưng vù, năm dấu tay in rõ. Tô Cẩm Dao vẫn ngẩng cao đầu, thần thái kiêu ngạo như trước:

“Ngụy Như Ngọc, bảy năm không gặp, ngươi thật cho rằng mình có thể thay ta làm chủ?”

Ngụy thị là kế thất của Tô Thường An, hiện là chủ mẫu Tô phủ, nay trước mặt hạ nhân bị trưởng nữ của nguyên phối vung tay tát một cái, lập tức giận dữ đến phát cuồng. Bà định đánh trả, Tào mụ mụ vội lao lên giữ chặt, hốt hoảng khuyên:

“Phu nhân, ngàn vạn lần không thể. Lỡ để lại dấu vết, Sở tướng quân trông thấy, tới lúc ấy chúng ta làm sao ăn nói?”

Ngụy thị tức giận đến nỗi ngực phập phồng, Tô Cẩm Dao không buồn liếc bà ta, thẳng lưng rời đi từng bước một.

Bảy năm, quả thật có thể thay đổi rất nhiều thứ. Nhưng có một số chuyện, một số người, vĩnh viễn đều sẽ không đổi.

Tỷ như: Tô Cẩm Dao vẫn kiêu ngạo, vẫn bất khuất, vẫn không bao giờ cúi đầu trước kẻ nàng khinh thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play