“Cẩm Dao đâu?” Tô Thường An vươn cổ nhìn về phía sau Ngụy thị, không thấy bóng dáng Tô Cẩm Dao, liền nhíu mày hỏi.
Ngụy thị một đường bụm mặt vào phủ, đến trước cửa chính phòng mới chịu buông tay. Trông thấy Tô Thường An, bà chẳng thèm để tâm thương tích trên mặt, vừa mở miệng liền đem lửa giận dốc hết lên người ông.
“Cẩm Dao, Cẩm Dao. Nhớ nó như thế thì tự ông đi thỉnh. Vì sao hết lần này tới lần khác đều phải để ta đi?”
“Nay thì hay rồi, người chưa đón được về, ta lại vô cớ bị nó tát cho một cái. Bao nhiêu hạ nhân đứng đó nhìn, thể diện ta để ở đâu?”
“Ông chờ xem, chưa tới tối nay, chuyện này ắt sẽ truyền khắp Tô phủ. Ta đây làm chủ mẫu Tô gia, mặt mũi thật sự mất sạch."
Nói rồi bà liền gục người xuống bàn làm bộ khóc lóc. Nào ngờ vai vừa chạm phải má trái, nơi bị đánh đau buốt đến mức bà khẽ rên một tiếng, bật người ngồi dậy.
Lúc này Tô Thường An mới để ý trên mặt bà hiện mấy dấu tay, sưng đỏ pha tím, đủ thấy người hạ thủ chẳng chút lưu tình.
Ông trầm giọng hỏi: “Đang yên lành sao nó lại ra tay? Có phải bà nói gì khó nghe rồi không?”
Ngụy thị lập tức giậm chân, giận dữ thề thốt:
“Ta nói gì? Ta dám nói gì? Một lời cũng không! Chẳng phải nó là tâm can bảo bối của ông, là ý trung nhân của Sở tướng quân sao? Ai dám đắc tội với nó?”
Tô Thường An chau mày: “Vậy sao nó không chịu theo bà hồi phủ?”
Hiện giờ Sở Nghị địa vị tôn quý, lại có duyên cũ với Tô Cẩm Dao, nay còn chủ động cầu thú, theo lý Tô Cẩm Dao hẳn phải mừng rỡ đồng ý mới đúng.
Năm xưa lúc Sở Nghị còn là một kẻ tiện nô trong phủ, Tô Cẩm Dao đã dám vì hắn mà vứt bỏ tất cả: thanh danh, thân phận, thậm chí tính mạng.
Nay hắn vinh hiển quay về, đã là đệ nhất trọng thần bên cạnh tân đế, lại muốn thú nàng, cớ sao nàng không nguyện?
Ngụy thị hừ lạnh:
“Ta làm sao biết? Có khi người ta chẳng phải không muốn gả cho Sở tướng quân, chỉ là không muốn quay về Tô gia thôi."
“Hôm nay ông không ở đó, không nghe nó nói gì. Ta bảo muốn đón nó về nhà, nó lại giễu cợt hỏi ta: ‘Là về nhà nào?’”
Nói đến đây, Ngụy thị lạnh giọng cười, lời lẽ chua chát:
“Trong lòng ông coi nó là bảo bối, nhưng nó đã sớm không muốn nhận ông làm phụ thân nữa rồi."
Tô Thường An sững người, như bị kim đâm một nhát, đau buốt không nên lời.
“Vẫn là… vì chuyện năm xưa với mẫu thân nó…”
Ngụy thị nghe đến Tần thị liền nổi xung, lập tức đứng dậy, nghiến răng nói:
“Nó vì ai cũng chẳng liên quan tới ta. Dù sao ta sẽ không đi thêm lần nào nữa. Muốn đi thì tự ông đi."
Dứt lời, bà hầm hầm bước vào buồng trong, không buồn quay đầu lại.
Tô Thường An ngơ ngác đứng ở chính đường, hồi lâu không động đậy. Mãi đến khi ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa, thân mình mới khẽ động.
Cửa phòng mở hé, ánh xuân rạng rỡ rọi tràn gian phòng. Tiểu Cẩm Dao của ông, từng không biết bao nhiêu lần dưới nắng sớm bước qua ngạch cửa này, chạy đến tìm ông và phu nhân.
Nay phụ tử bọn họ như người dưng nước lã, ngay đến một cái liếc mắt Cẩm Dao cũng không muốn cho ông.
...
Ở đạo quán trên núi.
“Tiểu thư, người thật sự không định quay về sao?” Thu Lan vừa chải tóc cho Tô Cẩm Dao, vừa dè dặt mở miệng hỏi. Ngụy thị rời đi đã nửa ngày, nàng luôn muốn hỏi, nhưng không dám mở lời. Giờ nghẹn lâu, rốt cuộc không nhịn nổi nữa.
Kỳ thật Thu Lan không phải nha hoàn Tô phủ, lúc xảy ra biến cố, nàng chưa ở bên Tô Cẩm Dao.
Nhưng việc năm xưa chấn động khắp kinh thành, đến cả Nghi Châu, quê nhà mẫu thân Tần thị, cũng không thể không hay biết.
Tô Cẩm Dao là nữ nhi của Tần thị, ngoại tôn nữ của Tần lão phu nhân. Khi ấy, lão phu nhân nghe tin nàng bị bỏ mặc trong đạo quán nghèo khó, liền sai Thu Lan lên núi, quét sạch đám hạ nhân vô tâm vô phế kia.
Ngụy thị từng làm loạn một hồi, nhưng Tô Thường An không dám trái ý lão phu nhân, cuối cùng bà ta cũng đành xuôi theo.
Từ đó Thu Lan ở bên tiểu thư, vừa vặn bảy năm. Nàng vốn là người Tần phủ, chỉ kính Tần thị là chính thất, đối với Ngụy thị chẳng mấy xem trọng. Sau khi chứng kiến Ngụy thị nhiều lần cắt xén phần ăn của tiểu thư, cố ý gây khó dễ, nàng càng thêm chán ghét, không gọi “phu nhân”, chỉ xưng “Ngụy phu nhân”.
Chuyện năm xưa, tuy nàng không rõ ngọn ngành, nhưng trong kinh thành đồn đại râm ran: tiểu thư cùng một gã gia nô từng yêu nhau, bị người đời chê cười, phỉ nhổ. Hai người như nam nữ trong thoại bản, yêu sâu hận đậm, lại chẳng được thế tục dung tha. Nếu thật là như thế, khi đó tiểu thư hẳn là yêu hắn đến thấu tim gan.
Nay bảy năm trôi qua, đối phương y cẩm vinh quy, chưa từng thành thân, vào kinh liền đến tìm tiểu thư, xét theo lý thì mọi sự đều là dấu hiệu tốt. Nhưng tiểu thư lại như không hề động dung?
Tô Cẩm Dao lười nhác tựa người lên ghế, lật qua một phong thư, nhàn nhạt nói:
“Trở về làm gì?”
Thu Lan thầm nghĩ: hẳn là muốn gặp lại một lần, xem người kia có còn tình cũ như xưa? Nếu đôi bên đều không thay lòng, hôn sự ắt là chuyện tốt.
Nàng không dám nói ra, chỉ nhẹ giọng:
“Nô tỳ nghĩ, Sở tướng quân có địa vị cao, tiểu thư gả cho hắn tất sẽ được tôn vinh như quý phụ, cũng không ai còn dám truyền mấy lời đồn nhảm nữa.”
Tiểu thư có thể hồi kinh, an ổn sinh sống, không cần mãi ru rú nơi núi vắng, quanh năm trừ nô tỳ ra, không có lấy một người trò chuyện.
Tô Cẩm Dao nghe xong, khẽ cười nhạt:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Miệng thế nhân sao có thể ngăn? Chỉ cần có người, ắt sẽ có lời ra tiếng vào. Trong cung còn đầy chuyện bị xì xào, huống chi là ta? Không lẽ chỉ cần ta cùng A Cát… Sở tướng quân ở bên nhau, liền không còn ai đàm tiếu? Ngây thơ.”
“Với lại ta không về, vốn không phải vì mấy lời đồn ấy.”
Tô Cẩm Dao sớm đã chẳng để tâm lời thị phi. Những gì phát ra từ miệng kẻ nàng không thèm để ý, làm sao có thể thương tổn đến nàng?
Thu Lan nghi hoặc: “Vậy là vì sao?”