Đêm ấy, trên dưới Tô phủ chỉ sợ khó có người ngủ yên. Sở Nghị vừa đi, Tô Thường An và Ngụy thị liền đóng cửa cãi vã, cuối cùng suýt chút nữa động thủ.

Tô Thường An nổi giận trách cứ Ngụy thị, nói ngay cả việc Cẩm Dao lưu lại bệnh cũ khi nào, bà ta cũng không hay biết.

Ngụy thị sớm đã nghẹn một bụng lửa giận, giờ Sở Nghị đã rời đi, đâu còn nhịn được, lớn tiếng cãi lại:

“Ông làm phụ thân còn không biết chuyện, lại quay sang trách một kế mẫu như ta?”

Tô Thường An nhất thời á khẩu, sắc mặt đỏ bừng vì Sở Nghị chất vấn vừa rồi, nay lại càng khó coi.

“Hết thảy việc trong phủ đều giao cho bà xử lý. Hài tử cũng do bà chăm nom. Nếu đổi lại là Cẩm Văn hay Cẩm Di sinh bệnh, đừng nói là mấy năm, chỉ sợ vừa phát bệnh là bà đã biết từ hôm trước."

“Đúng vậy! Cẩm Văn Cẩm Di là thân sinh, ta có thiên vị cũng là chuyện thường tình. Trước kia Tô Cẩm Dao được ông nâng niu trong lòng bàn tay, sủng đến mức vô pháp vô thiên, khi ấy Cẩm Văn Cẩm Di sống thế nào ông có biết không? Nay ta chẳng qua chỉ là...”

"Đủ rồi!” Tô Thường An nổi giận cắt lời, “Những lời ấy bà còn muốn nhắc tới bao giờ nữa?!”

“Mấy năm trước ta đích xác có phần bạc đãi Cẩm Văn Cẩm Di, nhưng những năm gần đây có thể bù đắp điều gì ta đều đã bù đắp. Bà còn muốn thế nào?”

“Nếu không phải bà vừa vào cửa đã một mực thiên vị hai đứa nhỏ kia, Cẩm Dao sẽ đến mức cùng ta đối địch như hôm nay? Lúc bà mới gả vào phủ rõ ràng từng hứa sẽ đối xử tốt với nó."

Ngụy thị nghênh cổ cãi lại:

“Chẳng lẽ ta không đối xử tốt với nó? Ta thiếu nó ăn, hay thiếu nó mặc?”

“Từ khi ta vào phủ, đã tận tâm tận lực quản lý nội sự, chưa từng bạc đãi vì nó không phải thân sinh. Nhưng nó thì sao? Suốt ngày làm giá đại tiểu thư, đối với ta vô lễ cũng đành, lại còn chèn ép Cẩm Văn Cẩm Di khắp nơi. Dựa vào cái gì? Chỉ vì nó là nữ nhi của Tần thị, là tiểu thư chính thất Tô phủ, thì hài tử của ta liền không phải người?”

“Ông thay vì trách ta, chi bằng tự trách bản thân dạy ra được đứa nữ nhi như thế. Sủng nàng đến mức vô pháp vô thiên, không biết tôn ti, bất kính trưởng bối, trong nhà có gì cũng đòi chiếm cho bằng hết."

“Tô phủ dưỡng nó mười mấy năm, muốn gì có nấy, ăn mặc đi lại đều tốt nhất. Rốt cuộc nó làm được gì? Vì không chịu tiến cung nên dám cùng gia nô làm ra chuyện ô uế. Không chỉ hủy danh tiết bản thân, còn liên lụy cả hôn sự của Cẩm Văn Cẩm Di. Đối với loại tiểu tiện nhân như vậy, ta..."

“Câm miệng!” Tô Thường An giận đến sắc mặt tím tái, "Ta không cho phép ngươi nói như vậy về Chiêu Chiêu. Nó… nó không phải như thế."

Nói tới đây, giọng ông mang theo nghẹn ngào, thần sắc lẫn lộn bi thương cùng giận dữ.

“Chiêu Chiêu nó thông minh lanh lợi, đến Khâu lão tiên sinh cũng từng khen ngợi. Năm xưa…”

Ông nghẹn lời hồi lâu, câu kế tiếp nói không nên, cuối cùng chỉ tay vào mặt Ngụy thị, run giọng:

“Hết thảy đều do ngươi. Khi quân Sở đánh vào kinh, ta đã nói muốn đưa Chiêu Chiêu trở về, là ngươi không chịu. Nếu khi ấy đưa nó về phủ, nay đâu ra nhiều phiền toái thế này?!”

Khi quân Sở thế như chẻ tre, đánh thẳng vào trung tâm Đại Lương, tuy Tô phủ bị giam lỏng, không thể tự tiện ra vào, nhưng nếu muốn đón Tô Cẩm Dao về vẫn không phải việc khó.

Nguyên Thanh Quan trên núi Quy Nguyên vắng vẻ, ít người qua lại, nhưng chung quy vẫn là rừng núi hoang vu. Tô Thường An lo sợ giặc cỏ thổ phỉ lộng hành, lỡ làm hại đến nàng, trong lòng liền có ý muốn đưa nàng về nhà. Dù có chết cũng phải chết cùng một chỗ, không thể để nữ nhi ông từng yêu thương nhất thành cô hồn dã quỷ giữa núi rừng.

Thế nhưng Ngụy thị lại không chịu. Bà ta nói nghe đồn quân Sở trị quân nghiêm minh, không tùy tiện sát hại dân thường. Dù kinh thành thất thủ thì nhà bọn họ chưa chắc đã gặp tai họa. Lúc ấy người trong thành đã gần như quên mất Tô Cẩm Dao, cũng không ai còn nhắc đến. Nếu giờ lại đón nàng về phủ, cho dù sau này muốn lặng lẽ tiễn đi, cũng sẽ khiến đám quan lớn quyền quý nhớ lại chuyện bảy năm trước, về một nữ tử Tô gia thất tiết.

Chuyện kia không chỉ là tai tiếng trong Đại Lương, đến cả đám quan viên Sở quốc vừa mới vào kinh cũng sẽ biết. Khi ấy, Tô phủ còn mặt mũi nào đứng vững?

Thời điểm đó, bọn họ vẫn chưa biết vị tướng quân thân cận Hoằng An Đế chính là tên gia nô năm xưa. Cuối cùng, đành từ bỏ ý định đón nàng về phủ.

Nếu không phải vì vậy, lần đầu tiên Sở Nghị bước vào Tô phủ, có lẽ đã có thể gặp lại Tô Cẩm Dao.

Vừa rồi Ngụy thị bị Tô Thường An gầm lên dọa sợ, một lúc lâu không dám cãi lại. Nhưng nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được, bật cười lạnh:

“Oán ta sao?” Bà vừa nói vừa cười, giọng điệu mang vài phần điên dại, "Đúng vậy! Là ta không muốn đưa nó trở về. Ta không muốn gặp nó, không muốn để nó xuất hiện trong Tô gia này nữa. Nhưng người phụ thân như người cũng đâu có phản đối?!”

“Miệng ngươi nói muốn đón nó về, nhưng khi ta nói: nếu nó chết trên núi, thiên hạ cũng chẳng ai biết Tần thị rốt cuộc chết như thế nào, thì ngươi lập tức im lặng, không còn nhắc tới nữa."

“Bây giờ ngươi làm bộ làm tịch như một phụ thân từ ái, vậy bảy năm trước ngươi đã làm gì? Những năm đó ngươi trốn tránh nó, không dám gặp nó, vì sao? Chẳng phải vì trong lòng ngươi cũng hy vọng nó chết?!”

“Ngươi câm mồm!” Tô Thường An giận đến mức tê tâm liệt phế, môi run lên, tay phải giơ cao.

Ngụy thị chỉ khẽ chớp mắt, rồi ngẩng đầu nghênh tiếp, cổ cứng như sắt, không chịu nhường bước.

Mấy năm nay hai người cũng từng tranh cãi đôi ba lần, nhưng chưa bao giờ dữ dội đến mức này. Trong mắt cả hai đều nổi gân đỏ, sát khí hiện rõ.

Tô Thường An giơ tay lên hồi lâu, rốt cuộc lại buông xuống, lảo đảo vài bước, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt xám như tro tàn, miệng lẩm bẩm:

“Là ta sai... đều là ta sai...”

Từ đầu tới cuối, đều là ông sai.

Dù Tô phủ có náo loạn thế nào thì Sở Nghị cũng không biết, càng không bận tâm. Hiện tại hắn chỉ lo cho thân thể của Tô Cẩm Dao, muốn biết vì sao nàng lại mắc chứng bệnh tim, liệu có thể trị tận gốc hay không. Nhưng hỏi Tô phủ lại không dò được chút manh mối nào, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể phái người đi hỏi Thu Lan.

Theo lời Ngụy thị, mấy năm qua vẫn là người Tần gia chăm sóc Tô Cẩm Dao, Thu Lan là hạ nhân Tần gia, rất có thể chính nàng là người đã mời đại phu cho Tô Cẩm Dao. Nàng có khả năng biết được thân thế y giả, thậm chí còn lưu giữ kết luận mạch chứng năm ấy.

Chỉ là nguyên do khiến Tô Cẩm Dao để lại chứng bệnh tim, sợ rằng nhất thời khó tra rõ.

Sở Nghị lập tức phái người lên núi trong đêm. Ngày hôm sau, người nọ đã quay về, bẩm rằng năm đó chính Tần lão phu nhân đích thân đến kinh, mời đại phu cho Tô Cẩm Dao. Thu Lan cũng theo Tần lão phu nhân tới, sau đó được giữ lại bên cạnh Tô Cẩm Dao.

Kết luận mạch chứng quả thật được Thu Lan giữ lại, lúc này đều đã tìm ra, giao tận tay cho Sở Nghị. Chỉ tiếc rằng vị đại phu xem bệnh tuổi cao, mấy năm trước đã qua đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play