Tô Thường An run rẩy bả vai, hai tay gắt gao nắm chặt. Ông nhắm mắt, không dám hồi tưởng những chuyện đã qua cùng Tần thị. Chỉ cần nghĩ đến, liền không khỏi hiện lên bộ dạng bà lúc lâm chung,

Tô Thường An cố nén thanh âm run rẩy, cất giọng khàn khàn:

“Phụ thân biết… ta có lỗi với nương con. Nhưng con còn trẻ, không nên vì mấy chuyện ấy mà hủy cả đời mình."

“Đã hủy rồi.” Tô Cẩm Dao ngắt lời, thanh âm còn lạnh hơn trước.

“Từ khi ta biết nương ta chết như thế nào, từ khi ta hiểu rõ ông là hạng người ra sao, từ khi ông thú Ngụy thị, đem mẫu nhi bọn họ rước vào cửa, từ khi ông nghe lời bà ta nói muốn đưa ta vào cung, ông không những không cản, còn để mặc bà ta ném ta vào đạo quán, từ khi đó, đời ta đã hủy rồi. Giờ ông còn đến đây nói với ta những lời này, không thấy nực cười hay sao?”

Đã lâu Tô Cẩm Dao không nói nhiều như vậy với ai. Những năm qua, người nàng gặp được vốn không có mấy. Sau khi lão đạo chủ mất, bên người nàng chỉ còn Thu Lan.

Ban ngày cùng Ngụy Như Ngọc nói được mấy câu, đã là lần đầu nàng chủ động mở miệng nói chuyện với người khác ngoài Thu Lan trong bảy năm qua.

Nàng từng nghĩ bản thân đã trở nên lãnh đạm ít lời, sẽ không còn tranh biện cãi cọ vì ai. Nhưng từ sau chuyện phát sinh với A Cát, nàng chưa từng gặp lại Tô Thường An. Có những lời, nàng không kịp nói năm đó, nghẹn suốt bảy năm, cũng không vì thế mà phai nhạt.

Những oán hận cùng không cam lòng ấy, đã khắc sâu trong xương cốt nàng, cùng tính tình kiêu ngạo của nàng hòa thành một thể.

Tô Thường An cúi thấp đầu hơn nữa, cả người như bị đè ép, dáng ngồi co rút trên ghế, giống như từng lời từng chữ kia đều là gậy gộc đánh thẳng vào xương cốt, muốn vùi ông vào bùn đất.

Tình cảnh như vậy, kẻ ngoài nhìn vào hẳn đều cho rằng ông đã biết lỗi, thành tâm hối cải, nhưng rơi vào mắt Tô Cẩm Dao lại chỉ thấy ghê tởm.

Nàng nhếch môi cười:

“Nếu Tô đại nhân thật lòng muốn ta trở về gả cho Sở tướng quân, kỳ thật cũng không phải không thể.”

Thân mình Tô Thường An khựng lại, không nhúc nhích, ông biết nàng nhất định còn có lời sau.

Quả nhiên Tô Cẩm Dao chậm rãi nói:

“Chỉ cần ông bỏ Ngụy thị, đem bà ta cùng ba hài tử của bà ta đuổi khỏi Tô gia, ta sẽ trở về.”

Tô Thường An giống như bị đóng đinh tại chỗ, thật lâu không động.

Tô Cẩm Dao biết ông tất nhiên không thể đáp ứng, nàng cười lạnh đứng dậy, nhấc chân bước vào nội thất.

Lúc đi ngang qua ông, nàng nghiêng đầu, khinh thường buông một câu:

“Tô Thường An, bao nhiêu năm qua, ông vẫn trước sau như một, dối trá.”

Thu Lan hầu hạ bên cạnh nhiều năm, sớm biết tiểu thư đối với Ngụy thị cực kỳ chán ghét, lời khó nghe nào cũng dám nói, thậm chí còn từng động thủ đánh người.

Nhưng Thu Lan chưa từng nghĩ, Tô Cẩm Dao đối với Tô Thường An cũng không khác gì Ngụy thị: ánh mắt lạnh lẽo, lời nói không nể mặt, hoàn toàn không để ông vào mắt.

Dù sao ông cũng là phụ thân của tiểu thư, Thu Lan vẫn cho rằng dù tiểu thư giận mấy, cũng không đến mức tuyệt tình như vậy. Hôm nay nàng mới biết, tiểu thư đối với Tô Thường An và Ngụy thị, quả thật không phân cao thấp.

Phụ thân và nữ nhi lại đến mức này, Tô Thường An cũng không dám biện bạch một câu, hiển nhiên chuyện năm đó đúng là ông đuối lý.

Thu Lan dìu Tô Cẩm Dao trở về nội thất, giúp nàng nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, rồi mới trở ra gian ngoài, hướng Tô Thường An nói:

“Lão gia, ngài định nghỉ lại viện này một đêm rồi xuống núi, hay giờ liền đi?”

Lời đuổi khách nói rõ rành rành. Trời đã tối, nhưng đã có thể mò mẫm lên, thì cũng có thể mò mẫm xuống. Huống hồ Thu Lan đối với ông không thân không quen, chẳng có chút nào thương xót.

Tô Thường An lắc đầu:

“Ta ngồi đây một đêm là được, ngươi không cần để ý tới ta.”

Thu Lan vốn lanh lợi thông minh, nên năm đó mới được Tần lão phu nhân chọn đến hầu hạ tiểu thư. Nay vừa nghe Tô Thường An nói thế, lập tức hiểu ông đang muốn giở khổ nhục kế.

Tô Cẩm Dao là nữ nhi ông, nếu trong lòng còn chút tình thân, tất sẽ không đành lòng thấy ông chịu khổ. Nhưng dùng cách này để ép nàng, cùng Ngụy thị có khác gì?

Thu Lan âm thầm bĩu môi, đối với Tô Thường An càng thêm khinh thường, lạnh nhạt nói:

“Đã vậy, nô tỳ đi hầu tiểu thư nghỉ ngơi, lão gia ngài cứ tự nhiên.”

Nói xong nàng liền lui vào trong, để mặc Tô Thường An ngồi lại một mình nơi ấy, từ đầu tới cuối không rót lấy một chén nước.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play