Nếu Tô Cẩm Dao không cần hắn ở bên hầu hạ, Sở Nghị bèn tự đi quét rác, chẻ củi, tóm lại một khắc cũng không để bản thân nhàn rỗi.

Gần đây thần sắc hắn sáng láng, nét mặt phơi phới, Sở Huyên thấy vậy, một hôm sau giờ triều liền giữ hắn lại, cười hỏi:

“Nhìn bộ dáng ngươi kìa, chẳng lẽ cùng vị Tô đại tiểu thư kia đã có tiến triển?”

Sở Nghị cong môi không giấu được ý cười: “Xác thực có chút tiến triển.”

Sở Huyên vốn tưởng hắn đã lấy thành ý cảm động người, Tô Cẩm Dao đã thuận theo hôn sự. Đang định mở miệng chúc phúc, hỏi xem khi nào có thể uống rượu mừng, chợt nghe Sở Nghị thản nhiên nói:

“Đại tiểu thư cho phép ta hầu hạ nàng.”

Sở Huyên nhíu mày: “Ngươi thật sự đi làm gia nô cho nàng?”

Sở Nghị gật đầu: “Đúng thế.”

Sở Huyên suýt chút không kịp hít thở, trừng mắt nhìn, như không thể tin nổi.

Y biết Sở Nghị là thật lòng thích Tô Cẩm Dao, cũng từng nghe hắn nói, nguyện vì nàng làm nô làm tì. Khi đó y còn tưởng là lời thuận miệng, ai biết hắn lại thật sự làm như vậy?

Sở Huyên giận đến dậm chân: “Ngươi đường đường là đại thần nhị phẩm, sao có thể đi làm hạ nhân cho người ta được?”

Sở Nghị đáp: “Ta vốn chính là hạ nhân của tiểu thư.”

“Đó là chuyện khi xưa!”

“Hiện tại cũng thế. Chỉ cần tiểu thư nguyện ý, ta cam tâm cả đời làm hạ nhân cho nàng.”

Cả đời rửa chân cho nàng. Sở Nghị thầm bổ sung một câu trong lòng.

Sở Huyên chưa từng thấy hắn hạ mình trước mặt ai đến vậy, nhất thời không biết nên nói gì, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi mắng:

“Cút mau. Ba ngày tới đừng để ta thấy mặt."

Nếu là người khác, lúc này ắt sẽ cười làm lành, nói vài câu dễ nghe. Nhưng Sở Nghị chẳng những không vậy, trái lại hai mắt sáng lên:

“Bệ hạ là chuẩn cho thần nghỉ?”

Bình thường mỗi ngày hắn đều phải thượng triều, thường xuất hiện trước mặt Sở Huyên. Nay muốn ba ngày không gặp, chẳng phải tức là nghỉ sao?

Sở Huyên nào ngờ hắn thuận thế lấn tới, đang muốn mắng, lại nghe hắn nói:

“Bệ hạ sẽ không đổi ý chứ?”

“Đa tạ bệ hạ!”

Sở Huyên đưa tay chỉ ra ngoài điện, nghiến răng: “Lăn! Hiện tại lăn ngay cho trẫm!”

Sở Nghị không nhiều lời vô nghĩa nữa, cười híp mắt lui ra. Chờ hắn đi rồi, Sở Huyên nhìn về hướng cửa điện, tức giận mắng một câu: “Nghịch đồ!”

Được nghỉ ba ngày, Sở Nghị liền thu thập hành trang, mang theo y phục để tắm rửa, phóng lên núi Quy Nguyên.

Nguyên Thanh Quan vốn rách nát, đã lâu không có người tới dâng hương, tiền viện cỏ mọc hoang vu. Hạ nhân của hắn sớm đã dọn dẹp được hai gian phòng sạch sẽ, ban ngày làm nơi nghỉ chân cho hắn, lúc này vừa khéo có chỗ trú, không cần chuẩn bị.

Sở Nghị đặt hành trang xong liền đến viện của Tô Cẩm Dao, như thường ngày hầu hạ trái phải. Tới đêm lại múc nước rửa chân cho nàng.

Tô Cẩm Dao đã nghe Thu Lan nói, biết hắn được nghỉ ba ngày, e là sẽ ở trên núi không xuống. Lúc này nàng cúi mắt nhìn người đang chuyên tâm rửa chân cho mình, lạnh nhạt hỏi:

“Ngươi không có bằng hữu hay đồng liêu sao? Không cần xã giao tiếp khách à?”

Từ sau khi Sở Nghị vào kinh, đa phần dành hết thời gian nhàn hạ ở núi Quy Nguyên, dường như ngoài việc tới tìm nàng, hắn chẳng còn chuyện gì khác để làm.

Nàng vốn muốn dùng cách làm gia nô này khiến hắn nản lòng lui đi, ai ngờ Sở Nghị không những không lui, còn vui mừng ở lại, dáng vẻ hận không thể thường trú trên núi.

Tô Cẩm Dao nhất thời buồn bực, đúng là tự đào hố chôn mình, giờ nhìn hắn, đến tức giận nàng cũng không biết phát vào đâu.

Sở Nghị vừa rửa chân cho nàng vừa cười nói:

“Bằng hữu của ta không nhiều, thỉnh thoảng gặp nhau ăn bữa cơm là đủ. Còn quan hệ trên quan trường, rảnh rồi lại bàn.”

Lấy thân phận hắn hiện giờ, rất ít khi cần đi nịnh bợ người khác, ngược lại là người khác tranh nhau đến gần. Hắn có thể đẩy liền đẩy, đẩy không được thì chọn thời gian khác gặp, tóm lại không để chậm trễ việc lên núi.

Tô Cẩm Dao im lặng hồi lâu, trong lòng dâng lên một cỗ vô lực, nàng rút chân về:

“Không cần rửa nữa, ngươi lui ra ngoài đi.”

Sở Nghị sửng sốt: “Tiểu thư, còn chưa rửa xong mà."

“Ra ngoài.” Tô Cẩm Dao cắt lời, đưa chân đạp nhẹ vào ngực hắn.

Một cước ấy lực không lớn, nhưng Sở Nghị sợ làm nàng đau, liền tự mình ngả người, ngồi bệt xuống đất.

Thu Lan hoảng hốt bước tới, thấy Sở Nghị chống tay dưới đất, trước ngực ướt đẫm một mảng nước rõ rệt.

Thu Lan sợ hắn tức giận, muốn nói đỡ vài câu cho tiểu thư, ai ngờ hắn chỉ nhặt khăn rơi dưới đất lên, cung kính bưng chậu nước lui ra.

Thu Lan thở phào, lúc hầu hạ Tô Cẩm Dao nằm xuống, vẫn không nhịn được lẩm bẩm:

“Dù thế nào, tiểu thư cũng không nên động thủ. Nhỡ Sở tướng quân giận thật, chúng ta đánh không lại, đến lúc ấy biết làm sao?”

Tô Cẩm Dao không nói gì, vừa nằm đã trở mình, quay mặt vào trong, rõ ràng không muốn nghe.

Thu Lan thấy vậy, đành ngậm miệng, dập nến lui ra khỏi phòng, vừa xoay người liền thấy Sở Nghị vẫn ngồi ở hành lang như cũ, chờ tiểu thư ngủ rồi mới rời đi.

Chỉ là khác với dáng ngồi nghiêm chỉnh mọi lần, hôm nay hắn co người lại, chôn mặt trong hai đầu gối.

Thu Lan nhìn không đành lòng, cũng bất đắc dĩ. Thầm nghĩ nếu đổi là mình, hao tâm tổn trí lấy lòng người suốt bốn năm tháng, chẳng những không được hảo cảm, còn bị một cước đạp ngã, e là cũng uất ức khóc nấc.

Nàng nào biết lúc này Sở Nghị đang nắm chặt vạt áo ướt trước ngực, chôn đầu vào khuỷu tay, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn, hai mắt sáng rực, bả vai khẽ run.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play