Nước dâng tới mắt cá chân, Sở Nghị cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, độ ấm có thích hợp không?”
Tô Cẩm Dao nhìn hắn, thanh âm nhàn nhạt: “Thích hợp.”
Sở Nghị nghe vậy liền cẩn thận nâng chân nàng lên, dùng bàn tay vốn quen cầm đao kiếm thô ráp nhẹ nhàng cọ rửa ở mắt cá, lại xoa bóp từng tấc mu bàn chân, tựa hồ sợ làm nàng đau.
Tô Cẩm Dao có dung mạo yêu kiều, dáng người yểu điệu, ngay cả đôi chân cũng xinh đẹp tuyệt trần, trắng mịn như tuyết.
Đây không phải lần đầu Sở Nghị nhìn thấy chân ngọc ấy. Lần đầu là năm nàng mười ba tuổi, Ngụy thị mới vừa vào cửa không bao lâu, nàng vừa giận dữ vừa tủi thân vì nữ nhi mà Ngụy thị mang theo, nên đã một mình cưỡi ngựa ra ngoại ô, giẫm phải nước bên khe suối làm ướt giày vớ.
Lúc đó là đầu đông, tiết trời lạnh buốt, nàng ra cửa gấp gáp, nha đầu bên người chưa đuổi kịp, chỉ có Sở Nghị theo sau.
Đặt ở ngày thường, Tô đại tiểu thư đi đâu cũng có người chuẩn bị sẵn y phục, tránh nàng mặc lâu dính bụi, có thể đổi ngay. Nhưng Sở Nghị thân là gia nô, sao mang theo y phục của nàng được? Nàng đành cởi giày vớ, hong bên lửa, tránh đông cứng chân.
Sở Nghị vô tình nhìn sang, chỉ thấy chân nàng trắng như tuyết, ngón chân hơi đỏ vì rét, tinh xảo như ngọc điêu. Khi ấy Tô Cẩm Dao đang nổi nóng, thấy ánh mắt hắn, liền thu chân lại, dùng vạt áo che đi, hắng giọng quát: “Nhìn cái gì!”
Ngữ khí đầy phẫn uất, khóe mắt chóp mũi đều phiếm hồng, không rõ là vì tủi thân hay vì giá rét. Sở Nghị vội thu ánh nhìn, một lát sau cởi áo ngoài, hai tay nâng lên cung kính dâng tới:
“Tiểu thư lấy tạm bọc chân, đừng để lạnh.”
Tô Cẩm Dao quả thực lạnh đến phát run, nàng nhìn hắn một cái, rồi nhận lấy, phủ lên chân.
Từ đó về sau, Sở Nghị thường mơ thấy cảnh nàng ngồi bên đống lửa, một đoạn chân ngọc lộ ra ngoài vạt váy, trắng nõn phấn nhuận, ánh lửa chiếu rọi tựa như phát sáng.
Hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội thứ hai được nhìn thấy cảnh tượng trong mộng. Mãi đến đêm trước ngày hắn rời kinh, hai người ôm nhau, mũi chân nàng dán bên hông hắn, khi mềm mại, khi căng chặt...
Sau này hắn tới Đại Sở, mỗi lần nhớ lại đêm ấy, hắn đều ngờ rằng chỉ là một giấc mộng, hoặc là chấp niệm của hắn quá sâu, si mê quá nặng, tự huyễn hoặc mình rằng từng có chuyện như thế xảy ra.
Nhưng dẫu là mộng, hắn cũng cam nguyện chìm đắm trong đó, không muốn tỉnh lại.
Giờ khắc này, hắn lại một lần nữa nâng đôi chân đó trong tay, cảm giác mềm mịn như ngọc truyền tới lòng bàn tay, hắn rốt cuộc minh bạch, tất cả không phải mộng, là thật sự từng phát sinh, khắc sâu trong ký ức: hắn cùng nàng từng có quá khứ.
Hắn như nâng báu vật thế gian, cẩn thận lau sạch từng tấc da thịt trên chân nàng.
Nhưng hắn càng che chở nâng niu, lại càng nhớ tới thái y từng nói, nhớ tới người khiến hắn trằn trọc đêm ngày từng suýt bị Tô gia bỏ đói đến chết.
Hắn quỳ gối lặng lẽ, lòng lại như bị xé làm hai nửa. Một nửa vì Tô gia mà phẫn hận, hận không thể bằm thây uống máu bọn họ. Một nửa lại sợ chính mình vì tức giận làm đau nàng, nên càng thêm dè dặt cẩn thận.
Thu Lan ở bên cạnh luôn thấp thỏm, mãi đến khi tiễn Sở Nghị xuống núi, trong lòng nàng vẫn rối loạn chưa nguôi, không hiểu sao sự tình lại thành ra như vậy.
Hiện nay Sở tướng quân là đại thần nhị phẩm, lại cam tâm hầu hạ rửa chân, nhìn thế nào cũng là chuyện nhục nhã. Vậy mà hắn thật sự làm, còn mang bộ dạng cam tâm tình nguyện.
Thu Lan vẫn cảm thấy chuyện này không ổn, đợi hầu hạ Tô Cẩm Dao lên giường, nàng bèn cẩn thận khuyên nhủ:
“Nô tỳ thấy việc tiểu thư nói giỡn với Sở tướng quân khá nguy hiểm. Nô tỳ hầu hạ người không phải là được rồi sao?”
Tô Cẩm Dao đáp: “Ta không nói giỡn. Về sau hắn muốn hầu hạ thì cứ để hắn làm. Bưng trà, đổ nước, giặt áo, nấu cơm, đều để hắn.”
Thu Lan nghẹn lời: “Này... liệu có phải có chút không ổn?”
“Chính hắn tự nguyện, có gì không ổn?”
“Lỡ có ngày hắn không nguyện ý nữa thì sao?”
Chẳng phải đến khi ấy hắn lại cảm thấy những việc mình làm là nhục nhã, rồi sinh hận trong lòng?
Sắc mặt Tô Cẩm Dao trầm xuống: “Không muốn thì cút. Ta cũng không giữ hắn lại.”
Thu Lan biết tiểu thư thật sự tức giận, không dám nhiều lời nữa, nhưng do dự hồi lâu, vẫn cẩn thận bổ sung thêm một câu:
“Những việc khác thì thôi, còn rửa chân vẫn để nô tỳ làm thì hơn.”
Dù sao cũng là cởi giày cởi vớ, không giống bưng trà quét nhà, có phần quá mức thân mật.
Ai ngờ Tô Cẩm Dao lại bật cười lạnh: “Ngủ cũng ngủ rồi, rửa chân thì tính gì?”
Thu Lan nghe vậy sững sờ, trong lúc nàng cởi giày bước lên giường, Tô Cẩm Dao đã tiếp lời:
“Chẳng phải hắn thích làm gia nô sao? Vậy thì cứ để hắn làm. Ta muốn xem, hắn có thể làm được bao lâu.”
Nay Tô Cẩm Dao đã không còn là thiếu nữ mười sáu tuổi của bảy năm về trước. Thiên chân thuần hậu đều bị thời gian cuốn trôi, chẳng để lại cho nàng chút dư tình nào.
Trong mắt nàng, vốn không có cái gọi là lâu dài, cùng lắm chỉ là lúc xúc động thoáng qua, trong một cái chớp mắt.
Mười mấy năm sớm chiều bên nhau còn có thể là giả, huống hồ là đoạn tình cảm ngắn ngủi nàng và Sở Nghị từng có, đã đứt đoạn bảy năm không một lần liên lạc?
Trước kia nàng còn nghĩ, Sở Nghị có lẽ vẫn ái mộ nàng của khi xưa, vị đại tiểu thư Tô gia mà hắn từng ở cạnh. Nhưng nay nàng thấy rõ, hắn chẳng qua là mê luyến cái cảm giác từng ái mộ nàng.
Tô Cẩm Dao không có hứng thú cùng hắn hoài niệm quá khứ, chỉ muốn sớm ngày đuổi người đi, tránh để hắn ngày ngày lượn lờ trên núi, khiến nàng thêm phiền.
Chỉ là nàng không ngờ, tên gia nô này, làm một cái liền làm hai tháng, còn làm không biết mệt. Mắt thấy thời tiết dần lạnh, đông sắp tới, hắn vẫn như trước, lên núi đều đều.
Trước kia hắn rất khó tới gần nàng, nhiều lắm chỉ có thể đến thỉnh an một tiếng. Giờ thì tự giác đi theo bên người hầu hạ.
Chớp mắt hai tháng, hắn đã dò ra vô số thói quen và sở thích hiện tại của nàng. Pha trà biết chọn độ nước vừa tay, đến giờ cơm biết đưa món nàng thích tới trước mặt, quần áo ủi phẳng không một nếp nhăn, đến cả Thu Lan cũng cảm thấy bản thân kém xa.