Ở Tô phủ.

Tô Thường An đang chuẩn bị đi nghỉ, bỗng nghe hạ nhân đến báo: “Sở tướng quân đến.”

Ban ngày Sở Nghị từng tới một chuyến, nhưng không gặp ông, chỉ từ chỗ hạ nhân Tô gia lấy một bộ xiêm y rồi rời đi. Hạ nhân không rõ nguyên do, sau mới bẩm lại với Tô Thường An. Nghe xong, ông liền đoán được mấy phần.

Sở Nghị hẳn là muốn mặc y phục hạ nhân để đi gặp Tô Cẩm Dao, muốn nàng nhớ lại tình nghĩa thuở ban đầu. Dù có phải giả làm gia nô, hắn cũng cam tâm.

Tô Thường An nghe vậy, tâm tình nửa mừng nửa lo. Mừng là vì Sở Nghị đối với Cẩm Dao thật sự tình thâm; lo là vì tình cảm sâu đậm quá mức, lỡ một ngày chán ghét, thì hiện giờ có bao nhiêu yêu, tương lai sẽ có bấy nhiêu tuyệt tình.

Ông không biết nửa đêm canh ba Sở Nghị tới tìm làm gì, nhưng người đã đến, cũng không dám không tiếp. Ông vội vàng khoác lại y phục, chuẩn bị ra tiền viện đón khách.

Ngụy thị vừa giúp ông thay áo, vừa lẩm bẩm:

“Sở tướng quân cũng thật không câu nệ lễ tiết, giờ này khắc này còn tới bái phỏng, người ngoài không biết nhìn vào còn tưởng nhà ta có chuyện gì ghê gớm lắm."

Tô Thường An cười khổ:

“Với hắn, chuyện của Cẩm Dao không phải chính là đại sự? Huống hồ hiện giờ hắn nào còn cần giảng lễ nghi với chúng ta nữa?”

Xưa kia, hắn là gia nô Tô phủ, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều phải tuân theo quy củ. Gia chủ nói gì, hắn liền nghe nấy. Đừng nói nửa đêm đến quấy rầy, chỉ cần hành vi có chút vô lễ là đã chịu phạt.

Nhưng nay, hắn là cận thần của thiên tử, là huynh đệ kết nghĩa với Hoằng An Đế. Ngoài Hoằng An Đế ra, hắn cũng chỉ ở trước mặt Tô Cẩm Dao mới giữ lễ. Còn những người khác trong Tô gia…

Tô Thường An thở dài, chỉnh đai sửa mũ, thấp thỏm đi tới tiền viện.

Ông thật chẳng muốn gặp lại Sở Nghị. Mỗi lần đối diện, đều không khỏi nhớ đến chuyện ông từng đích thân cầm roi ngựa đánh Sở Nghị, thậm chí sai người lấy mạng hắn. Dẫu chuyện đó có nguyên do, nhưng đã làm thì không thể chối bỏ.

Chính bởi vì sợ hắn ghi hận trong lòng, nên ông luôn né tránh không dám đối mặt. Lần trước tại núi Quy Nguyên gặp nhau, ông chào hỏi một câu liền vội vàng rời đi.

Hai tháng qua, Sở Nghị liên tiếp lên núi tìm Cẩm Dao, nhưng hiếm khi vào cửa Tô phủ. Ngoại trừ khi mới đến kinh, hôm nay là lần đầu hắn chủ động tìm tới.

Hơn nữa còn chỉ đích danh muốn gặp ông. Dù Tô Thường An có muôn phần không muốn, cũng chỉ đành cắn răng mà mỉm cười nghênh đón:

“Không ngờ tướng quân đến, nước trà chưa kịp chuẩn bị, chiêu đãi sơ sài mong tướng quân thứ lỗi."

Ông ra vẻ thân thiết khách sáo, nhưng Sở Nghị lại không có nhã hứng cùng ông khách khí quanh co.

Kỳ thực hắn cũng chẳng ưa gì Tô Thường An. Chỉ vì Tô Thường An là phụ thân của tiểu thư, khi Tần thị còn sống cũng từng đối đãi với tiểu thư không tệ, nên nể mặt nàng, hắn mới không làm khó.

Hắn chỉ khom người đáp lễ:

“Tô đại nhân, đêm khuya bái phỏng, mạo muội quấy rầy.”

Từ sau khi Sở Huyên đến kinh thành, nơi này đã sửa thành Sở Kinh, đối với cựu thần Đại Lương cũng có sắp xếp ổn thỏa. Tô Thường An vốn giữ một chức nhàn ở Lễ Bộ, nay vẫn là chức ấy.

Xưa kia Sở Nghị gọi ông một tiếng “lão gia”, giờ chỉ còn là “Tô đại nhân”.

Tô Thường An thấy hắn khách khí lễ độ, trong lòng thở phào:

“Đại nhân mời ngồi, có gì cứ chậm rãi nói.”

Sở Nghị nào có tâm tư vòng vo, vừa ngồi xuống liền vào thẳng vấn đề:

“Không dám giấu, lần này ta đến là vì đại tiểu thư.”

Tô Thường An gật đầu cười gượng, thầm nghĩ: Nếu không vì nàng, ngươi đâu thèm bước chân vào cửa Tô phủ.

Nhưng lời ấy ông chỉ dám nghĩ, ngoài miệng vẫn khách khí hỏi:

“Cẩm Dao sao vậy?”

Sở Nghị đáp:

“Hôm nay ta lên núi, đại tiểu thư phát tác bệnh cũ. Thu Lan nói là bệnh tim, đã phát từ nhiều năm trước. Nhưng cụ thể nguyên nhân ra sao, Thu Lan cũng không biết.”

“Ta đến đây, một là muốn hỏi rõ bệnh tình đại tiểu thư phát sinh từ khi nào, hai là muốn biết những năm qua vị đại phu nào khám bệnh cho nàng? Có lưu lại mạch chứng không?”

“Hiện nay ta phụng sự bên cạnh bệ hạ, quen biết mấy vị thái y, đều có y thuật rất cao minh. Nếu tra được mạch chứng trước đó, chưa biết chừng có thể nghĩ cách trị tận gốc bệnh này.”

Hắn nói xong, ai ngờ Tô Thường An không những không đáp, sắc mặt còn trắng bệch, kinh ngạc hỏi:

“Bệnh tim? Tướng quân nói Cẩm Dao có bệnh tim?!”

Sở Nghị nhíu mày:

“Ông không biết?”

Tô Thường An bị hỏi đến nghẹn lời, cứng họng:

“Ta…”

Ông muốn giải thích, lại không biết nên giải thích thế nào. Cổ họng như bị tắc, nói không nên lời. Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu ngượng ngập:

“Ta xác thực không biết.”

Lo sợ Sở Nghị nổi giận, ông vội nói thêm:

“Nhưng mẫu thân nàng… Ngụy thị hẳn là biết. Bao năm qua chuyện của nàng đều do Ngụy thị lo liệu. Ta sai người đi hỏi một chút là được.”

Sở Nghị lạnh giọng hẳn:

“Không cần. Trực tiếp mời bà ta đến đây, ta muốn hỏi thẳng.”

Tô Thường An là phụ thân, lại không hay biết gì về bệnh tình của nữ nhi mình, còn mong trông cậy vào Ngụy thị, kẻ chưa từng thật lòng đối đãi với nàng?

Sở Nghị vốn đã không tin Ngụy thị, sợ bà ta bịa đặt bôi xóa, nên muốn trực tiếp đối chất.

Hắn không để người hầu theo Tô Thường An đi báo, mà sai chính hạ nhân của mình ra lệnh, tránh để Ngụy thị đề phòng kịp thời.

Ngụy thị đã nghỉ ngơi, lại bị người đánh thức, nghe nói là Sở Nghị tìm, bà nổi trận lôi đình:

“Nô tài thì vẫn là nô tài. Chút quy củ cũng không có. Nửa đêm canh ba chạy đến cửa đã đành, còn muốn chủ mẫu Tô gia như ta đi gặp hắn?”

“Lão gia đâu? Không cản sao?”

Hạ nhân lúng túng đáp:

“Lão gia đang chờ ở tiền viện…”

Nếu thật dám cản, sao còn tới thỉnh bà?

Ngụy thị thầm mắng Tô Thường An vô dụng, nhưng cũng đành thay xiêm y đến gặp. Bà vừa bước qua cửa, còn chưa kịp hành lễ đã bị Sở Nghị lạnh giọng cắt lời:

“Ta hỏi ngươi, đại tiểu thư bị bệnh tim, ngươi có biết không?”

Ngụy thị sững sờ:

“Bệnh tim? Ai bị bệnh tim?”

Sở Nghị vốn đã đè nén lửa giận, lúc này sắc mặt càng trầm, tay đặt trên đầu gối siết chặt thành quyền.

Tô Thường An cũng nổi giận, quát lớn:

“Cẩm Dao bị bệnh đã nhiều năm, sao bà lại không biết? Chuyện của nó không phải đều do bà xử lý?!”

Ngụy thị còn chưa hiểu đầu đuôi đã bị chất vấn dồn dập, thoáng chốc liền đoán được: Tô Thường An chẳng qua ứng phó không nổi, muốn đem tất cả đẩy sang cho bà, trong lòng bà giận đến suýt chút không nhịn được cãi ngay trước mặt Sở Nghị.

Nhưng lúc này cãi vã cũng vô ích, bà đành nén giận, đáp:

“Chẳng phải lúc Cẩm Dao mới lên núi Quy Nguyên từng bị bệnh một trận sao? Sau đó không phải đã khỏe rồi? Ta cũng chưa từng nghe Thu Lan nói nó có bệnh tim.”

“Hơn nữa, mấy hôm trước ta mới lên núi đón nó, thấy tinh thần nó rất tốt, không giống có bệnh. Sao giờ bỗng dưng lại nói là bệnh tim, còn là bệnh đã lâu?”

Một người bị bệnh bao năm, còn có sức lực tranh cãi, đánh người?

Sở Nghị lại nắm được trọng điểm trong lời bà ta:

“Ngươi nói lúc tiểu thư mới lên núi Quy Nguyên liền bị bệnh?”

Ngụy thị biết đã lỡ lời, không còn cách nào phủ nhận, đành đáp:

“Đúng vậy.”

Bà không quên vội vàng chữa cháy:

“Chỉ là không quen khí hậu, sinh bệnh nhẹ, rất nhanh đã khỏi.”

Sở Nghị lại hỏi:

“Vậy đại phu nào chẩn bệnh? Mạch chứng đâu?”

Ngụy thị nghẹn lời. Nào có đại phu hay mạch chứng. Khi đó bà còn ước Tô Cẩm Dao chết luôn trên núi, sao có thể cho mời đại phu?

Lòng bà rối loạn, chớp mắt đã nghĩ ra cớ:

“Tướng quân có điều chưa biết, Cẩm Dao không chỉ là đại tiểu thư Tô gia, mà còn là ngoại tôn nữ của Tần lão phu nhân. Tần lão phu nhân yêu thương nàng cực kỳ, từ sau khi nàng lên núi, liền phái người theo hầu, chẳng để chúng ta nhúng tay.”

“Ngay cả Thu Lan cũng là người Tần gia phái đến, vốn không phải hạ nhân Tô phủ.”

Lời này là muốn nói, bà ta không rõ tình hình của Tô Cẩm Dao là có nguyên nhân: vì Tần gia ngăn cản không cho nhúng tay.

Ai ngờ Sở Nghị nghe xong, sắc mặt càng thêm âm trầm, lạnh giọng nói:

“Vậy nghĩa là, suốt bảy năm nay, vẫn là Tần gia chăm sóc đại tiểu thư? Còn Tô gia các ngươi thì bỏ mặc không quản, cứ thế ném nàng trên núi bảy năm trời?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play