Tag: Cổ đại, Ngôn Tình, Xuyên thư, Ngược, Cung đình hầu tước, Duyên trời tác hợp, Thị giác nữ chủ, Bạch nguyệt quang, Cường thủ hào đoạt, HE.
1)Đối với các bạn khác việc edit không biết là khó hay dễ, nhưng đối với Mọt thì để có một bản edit ổn áp, dễ đọc thì nó khá kì công, tốn khá nhiều thời gian, nên một số bạn đọc truyện nên xem xét kĩ lời nói trước rồi hãy bình luận “Ăn nhẹ - Nói khẽ - Cười duyên.”
2)Nghiêm cấm mọi hành vi buông lời nhục mạ, chửi bới editor, tác giả, tác phẩm, nhân vật, gây war, nếu thấy Mọt sẽ tắt bình luận hoặc dừng hẳn việc edit tác phẩm.
MB: 0392110061
Văn Án:
Úc Khanh xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngược, trở thành bạch nguyệt quang của nam chính. Khi đang đường cùng, có người đưa cho nàng ba quan tiền, bảo nàng thành thân với một nam nhân bị tàn phế hai chân, mù cả hai mắt.
Nam nhân đó tên là Lâm Uyên, dung mạo tuyệt mỹ, dù không nói lời nào cũng toát ra khí chất vương giả.
Trong nguyên tác dường như không hề tồn tại nhân vật hoàn mỹ đến vậy. Ban đầu, Úc Khanh chỉ nghĩ đây là một cuộc giao dịch, lấy tiền giúp người nên liền đồng ý. Thế nhưng trong những tháng ngày sống chung hoạn nạn, nàng đã động lòng. Hai người trao nhau lời hứa trọn đời.
Về sau, nàng bị nam chính bắt đi, trải qua trăm cay ngàn đắng, nhưng trong lòng vẫn luôn khắc ghi hình bóng Lâm Uyên đang đợi nàng quay về.
Thế nhưng đến khi nàng thực sự trở lại, Lâm Uyên đã biến mất.
Úc Khanh tìm kiếm khắp nơi không có kết quả, cuối cùng chỉ biết rằng hắn đã lừa nàng. Những lời hứa bên ánh nến đơn sơ trong căn nhà nhỏ kia, hóa ra chỉ là lời nói dối từ một lang quân hào môn, còn nàng lại tin là thật.
Từ đó, nàng không còn mong đợi gì nữa, an phận sống cuộc đời của chính mình.
Tạ Lâm Uyên sau khi đăng cơ, chán ghét những tháng ngày từng tàn phế mù lòa, hạ lệnh cho sử quan xoá sạch mọi dấu vết hắn từng để lại ở thôn nhỏ nọ – như muốn chôn giấu một nỗi nhục.
Mãi đến khi nghe tin Úc Khanh tái giá.
Toàn bộ Ngự Lâm quân đều biết, hôm ấy bệ hạ đột ngột hạ chỉ xuất cung, một đường chạy thẳng tới tiểu sơn thôn ấy.
Hắn dừng ngựa trước sân nhà đã bị thiêu rụi, đôi mắt đỏ như máu, sát khí đầy mình bước vào đống hoang tàn. Cuối cùng chỉ còn một góc hồng hỉ bị cháy xém.
Nghe đồn, đêm thành thân hôm ấy, đôi phu thê đó đã cùng táng thân trong biển lửa.
Từ đó về sau, Tạ Lâm Uyên hận Úc Khanh thấu xương. Hắn sai người lên trời xuống đất, tìm kiếm hồn phách của nàng, để một ngày kia có thể thiên đao vạn quả, trút hết lửa giận trong lòng.
Nhưng suốt năm năm ròng rã, kết quả vẫn là con số không. Cuối cùng, hắn trở nên như cây khô mục, vạn niệm câu hôi.
Sau này, trong đêm hội Nguyên Tiêu cung yến, cá đèn rợp trời, mọi người đều vây quanh đôi vợ chồng Trạng Nguyên mới cưới, khen ngợi là trai tài gái sắc, trời định một đôi.
Vị thiên tử xưa nay vẫn ngồi trên cao, bỗng nhiên lại bước ra khỏi ngọc bình phong, giữa những tiếng dập đầu của các huân quý, nâng người phu nhân đang hoảng hốt rơi lệ kia lên.
Hắn mím chặt môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, nhưng trong đôi mắt kia là cảm xúc cuồng loạn gần như không thể khống chế – mất rồi lại tìm lại được.
Úc Khanh lệ quang rung rung, môi đỏ khẽ hé, không phát ra tiếng nhưng khẩn cầu: Đừng ở nơi này.
Mặc kệ bên cạnh Trạng Nguyên lang sắc mặt trắng bệch, thiên tử liền ôm ngang nàng nhấc lên, cúi người sát lại, khẽ cười bên tai nàng:
“Phu nhân cùng trẫm từng thân mật như thế, từ khi nào lại hành lễ xa lạ đến vậy?”
【 Hướng dẫn đọc 】
Thị giác chính: Úc Khanh
Vai chính: Úc Khanh – Tạ Lâm Uyên
Một câu tóm tắt:
Văn học góa phụ: Nàng đã chết, ta phát điên.
Lập ý: Con người có thể thông qua nỗ lực để thay đổi vận mệnh của chính mình.