Tạ Lâm Uyên vẫn không buông nàng ra, còn âm dương quái khí trào phúng: “Trẫm lần đầu tiên nghe thấy phạm nhân nào lại đúng lý hợp tình đòi về nhà như vậy.”
Úc Khanh lập tức rũ đầu, uể oải.
Vì không làm mất mặt Tiết Lang trong yến tiệc đêm nay, nàng đã búi tóc thật chặt, đầu cài đầy trâm cài, nặng như đeo một khối đá lớn. Trang phục lộng lẫy vốn đã rườm rà, lại bị Tạ Lâm Uyên xé đến sắp tuột, sớm đã oằn mình không thở nổi. Giờ phút này nàng chỉ muốn về nhà thay áo ngủ rồi đi ngủ ngay lập tức.
Nghe nói có một loại cực hình ép người thức trắng đêm, nhỡ may nàng chịu không nổi mà khai ra, bị đưa đi thiên đao vạn quả…
Sợ hãi và mệt mỏi cùng lúc ùa đến, Úc Khanh rũ đầu không nói, không hiểu sao mình lại trở thành tội nhân.
Một lúc lâu sau, nàng bỗng nhiên hít hít mũi, nước mắt đã không thể kìm được mà rơi xuống.
Tạ Lâm Uyên lập tức cau mày: “Còn dám khóc?!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play