Đêm xuống, con người càng dễ nổi điên. Úc Khanh không dám đùa giỡn với tính mạng của Tiết Lang nên thu mình vào góc tường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, màn đêm vẫn còn dày đặc. Úc Khanh cảm thấy vài sợi tóc vương trên cổ, ngứa ngáy. Nàng lờ mờ mở mắt, phát hiện phía sau có người đã sớm ghì sát vào mình, ôm nàng vào lòng, còn quấn chặt tứ chi khiến nàng không thể cựa quậy. Chóp mũi của Hắn vùi vào gáy nàng, hơi thở phả vào tóc nàng.
Úc Khanh muốn gạt đi những sợi tóc phiền toái đó, nhưng tay còn không nhấc lên nổi, rất nhanh lại không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, chìm vào mộng mị. Trong lòng nàng vẫn bực bội: "Giường lớn như vậy không nằm lại cứ muốn chen chúc với nàng, không phải chê nàng hôi sao? Hôi chết cái tên cẩu nam nhân này!"
Khi thực sự tỉnh giấc, tiếng chuông rõ ràng từ chân trời vọng lại.
Úc Khanh ngồi dậy, dụi dụi mắt.
Một cung nữ trẻ tuổi vén màn, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân đã tỉnh rồi sao?"
Úc Khanh nhất thời chưa phản ứng kịp mình đang ở đâu, vén màn che lên, ánh nắng chói chang giữa trưa chiếu vào mắt: "Sao lại muộn thế này?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT