Đầu xuân đêm lạnh, cô nguyệt chiếu rọi toàn bộ Ninh Châu, nơi chiến sự ngập tràn huyết khí. Thái tử điện hạ phát binh, chỉ trong chưa đầy hai canh giờ đã đánh bại được đại doanh của Kiến Ninh Vương.
Hữu vệ Trần Khắc đứng ở cửa doanh, đón điện hạ xuống ngựa, cúi đầu bẩm báo mọi việc trong doanh trướng.
Tạ Lâm Uyên rũ mắt lông mi, thần sắc trống rỗng không thể đoán, chỉ nghe thấy tiếng cơ thiếp vang lên bên trong trướng, bỗng nhiên giương mắt, vung tay ném cho Trần Khắc một mũi tên túi, rồi không ngoảnh đầu lại mà tiến thẳng tới lều lớn của Kiến Ninh Vương.
Bước vào lều lớn, cách ly khỏi huyết khí ngùn ngụt bên ngoài, trong lòng Tạ Lâm Uyên bỗng có chút bình ổn giữa cơn tức giận dâng trào. Có lẽ chính vì quá tức giận mà mắt hắn mờ đi, khiến cho sự phẫn nộ trở nên vô nghĩa.
Hắn chậm rãi tiến đến trước giường, nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, cũng đủ biết được tình cảnh chật vật của Úc Khanh.
Nàng không thể cử động, trên người hoa phục xé rách chỉ còn tả tơi vải vụn, eo bụng lộ rõ, chỉ có một lớp tâm y mỏng manh che chắn. Đôi tay giãy giụa yếu ớt nhưng vẫn bị trói chặt, ngực nàng nhẹ nhàng phập phồng theo hơi thở mong manh. Trong cổ họng phát ra tiếng khóc nhỏ mềm mại như thắt lòng.
Tạ Lâm Uyên nhíu mày khó chịu, rút kiếm cắt đứt dây trói trên tay nàng, tháo bỏ đai lưng, rồi nhẹ nhàng xốc nàng lên, che mắt nàng bằng một mảnh vải vụn để nàng thấy rõ hắn là ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT