Con đường này dường như không có điểm kết, phía trước một trượng cũng chẳng nhìn rõ, tuyết đã tích dày đến ngang eo. Úc Khanh không rõ mình đã đi bao lâu, thậm chí hoài nghi bản thân có lẽ đã sớm ngã quỵ trên nền tuyết, chỉ là trong cơn mê man vẫn cố ảo giác mình đang bước tiếp.
Nhưng nàng không dám dừng lại, sợ rằng chỉ cần nghỉ một chút sẽ lập tức ngã xuống, không bao giờ đứng dậy được nữa.
Cho đến khi nàng nhìn thấy bức tường thấp đầu trấn.
Một lính canh trẻ tuổi đang ngủ gật dưới mái hiên, xa xa thấy Úc Khanh kéo theo một chiếc xe lăn lặng lẽ tiến đến, suýt nữa kinh hãi đánh rơi trường mâu trong tay, còn tưởng gặp phải quỷ giữa ban ngày.
Cũng may Úc Khanh xinh đẹp nổi bật, lại thường xuyên ra vào Bạch Sơn trấn, ai nấy đều quen mặt. Mọi người vội vàng xúm lại giúp đỡ, cùng nàng gõ mở cửa y quán.
Úc Khanh liên tục nói lời cảm tạ. Mấy người lính canh khoát tay xua đi, trước khi rời còn lén nhìn thoáng qua Tạ Lâm Uyên, không nén nổi thì thầm:
“Đáng tiếc Úc nương tử sinh ra xinh đẹp như thế, lại gả cho một kẻ tàn phế.”
Phía trước y quán là hiệu thuốc, sau tấm rèm có một chiếc sập nhỏ. Lưu đại phu ngồi trên ghế cạnh sập, nhắm mắt bắt mạch cho Tạ Lâm Uyên, sau đó kiểm tra vết thương của hắn, cuối cùng liếc nhìn bàn tay rớm máu của Úc Khanh. Nghe nàng kể lại đầu đuôi sự việc, ông chỉ khẽ gật đầu, gọi dược đồng đi sắc nước ấm.
Giống như bao đại phu lớn tuổi khác, Lưu đại phu không thích nhiều lời. Úc Khanh sốt ruột hỏi:
“Lưu đại phu, hắn thế nào rồi? Ngươi muốn bao nhiêu bạc cũng được, chỉ xin cứu hắn.”
Lưu đại phu nhíu chặt mày, thật lâu không đáp.
Úc Khanh sợ mình làm phiền ông, nhưng càng sợ một khi ông mở lời lại là hung tin. Nàng chỉ đứng yên tại chỗ, không dám động đậy, cho đến khi dược đồng khẽ kéo vạt áo nàng:
“Úc nương tử, tay ngươi nứt toạc cả rồi, cánh tay đầy máu, lại đây sát thuốc đi.”
Nàng rơi nước mắt, đứng chết trân, không chịu rời nửa bước, chỉ nhìn chăm chăm Lưu đại phu, ánh mắt đầy nước.
Thấy nàng cứng đầu như vậy, Lưu đại phu chỉ thở dài, giọng già nua vang lên:
“Lão hủ có thể chữa, nhưng hắn sống được hay không, còn phải xem ý chí chính hắn. Ngươi đi cầm máu trước, kẻo đến lúc lang quân chưa tỉnh, chính ngươi lại ngã gục trước.”
Lúc này Úc Khanh mới lưu luyến từng bước theo dược đồng đi băng bó. Nhưng lòng dạ chẳng yên, vừa quấn xong tay liền vội vàng chạy lại. Lưu đại phu đang châm cứu cho Tạ Lâm Uyên, khẽ gọi:
“Cởi áo trên của hắn ra.”
Úc Khanh làm theo, đang định hỏi thì Lưu đại phu bỗng lên tiếng:
“Hắn… khi nào trở về?”
“A?” Úc Khanh ngẩn ra, không nghe rõ:
“Trở về từ đâu cơ?”
“Còn có thể từ đâu nữa, quân doanh chứ đâu.” Lưu đại phu chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trầm ổn.
“Lang quân nhà ngươi bề ngoài trông như một kẻ đọc sách, kỳ thực gân cốt rắn rỏi, rõ ràng là người nhiều năm cưỡi ngựa bắn cung. Ngươi nhìn mấy vết thương cũ trên lưng hắn đi, ta thời trẻ từng theo quân làm y, thấy qua không ít loại thương tích này.”
Úc Khanh sững người: “Lang quân nhà ta chỉ là năm đó bị giặc cỏ tập kích. Năm ngoái còn thỉnh Lệnh lang đến xem, người nói chỉ là thương ngoài da, chỉ có chân là trị mãi không khỏi.”
Lưu đại phu liếc mắt về vết chai mỏng trên tay phải Tạ Lâm Uyên, hừ nhẹ: “Hắn mới học y mấy năm, biết được gì chứ.”
Úc Khanh không nói nữa. Loại đề tài ai lợi hại hơn giữa cha và con vĩnh viễn không có đáp án. Năm nay con trai Lưu đại phu cũng theo quân đi xa, cả trấn chỉ còn mỗi mình ông là đại phu, bởi vậy lời ông nói tự nhiên ai cũng tin.
Châm cứu xong, Lưu đại phu lại rút một con dao nhỏ sắc bén, rạch chỗ vết thương trên chân Tạ Lâm Uyên để dẫn máu độc ra.
Vết thương cũ chồng thêm vết thương mới, Úc Khanh cảm giác như chính chân mình cũng theo đó mà đau nhói.
Lưu đại phu thấy nàng đứng một bên nhăn mày nhíu mặt, liền xua tay đuổi nàng đi sắc thuốc cùng dược đồng.
Xử lý xong vết thương, lại đút thuốc, tất cả bận rộn tới tận chiều mới xong.
Tạ Lâm Uyên nằm im trên sập, sắc mặt tái nhợt như ngọc trắng, hàng mi dài khẽ rủ xuống, tạo nên bóng mờ trước mắt, theo nhịp thở yếu ớt khẽ rung động.
Úc Khanh đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào mặt mày hắn. Người này có dung mạo khí độ như thế, trời sinh đã khiến người ta liên tưởng đến một danh sĩ hiển hách anh kiệt. Tại sao lại lặng lẽ ngã gục nơi một thôn trang vô danh thế này?
Tác giả nguyên tác thật không công bằng, vì sao nam chính lại là tên Kiến Ninh Vương lạnh lùng dối trá kia?
Úc Khanh tức giận bất bình nghĩ, nếu như trong chuyện xưa còn có một chuyện xưa khác, Lâm Uyên nhất định phải công thành danh toại.
Còn nàng, nàng cũng muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Kiến Ninh Vương, cùng Lâm Uyên mãi mãi bên nhau, không rời không bỏ.
Trời dần tối, Úc Khanh ngồi trên ghế đẩu cạnh giường, không biết từ lúc nào đã tựa đầu vào mép sập ngủ thiếp đi.
Khi màn đêm buông xuống, nàng bắt đầu lên cơn sốt.
Mơ mơ màng màng, nàng cảm giác như có người nhẹ nhàng dịch nàng lên giường, bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán nàng, khẽ niệm gì đó rồi lại rời đi. Úc Khanh tham luyến cảm giác mát lạnh ấy, thì thầm gọi hắn đừng đi.
Trong cơn mê hoảng, dường như giọng quở mắng đầy giận của Lưu đại phu vang lên:
“Nương tử nhà ngươi đúng là liều mạng, dây thừng cắt cả vào da thịt cũng quyết kéo ngươi về đây, trời tuyết lớn thế đi lâu như vậy, kiệt sức mà chết ngươi nghe qua chưa? Tay chân nếu lạnh thêm chút nữa là đông cứng rụng cả đấy. Ngươi nhìn xem nàng xem…”
Úc Khanh cố gắng muốn nói điều gì, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng rên mơ hồ không rõ.
Đêm đó, nàng mộng thấy rất nhiều điều kỳ lạ.
Nàng mơ rằng bản thân đã sớm chết trong gió tuyết, sáng sớm hôm sau, đám thủ vệ trấn trên phát hiện thi thể nàng và Lâm Uyên ôm chặt lấy nhau, thế nào cũng không tách ra được. Còn nàng khi ấy, lại đứng bên cạnh dưới dạng một linh hồn, nước mắt rơi không ngừng.
Nàng lại mơ thấy Lâm Uyên đôi mắt đã sáng lại, chân cũng khỏi hẳn, ôm nàng nói: “Về nhà thôi.” Nhưng bọn họ đi mãi, qua biết bao thành trấn, cuối cùng vẫn không thể đến được Giang Đô.
Lại mơ mình về đến nhà, vừa mở mắt liền thấy thầy giáo vẫn đang giảng bài trên bục giảng. Giờ ngọ, phòng học oi nồng, phấn trắng kẽo kẹt trên bảng đen, bạn cùng bàn bên cạnh đang lơ mơ muốn ngủ, thì ra tất cả chỉ là một giấc mộng.
Trong mộng, như có đôi tay ai đó dịu dàng lau nước mắt cho nàng, lại đút từng ngụm nước đắng. Úc Khanh không chịu, người ấy lại cưỡng ép nâng cằm nàng lên, dùng giọng điệu không kiên nhẫn mà dỗ dành.
Úc Khanh tức giận, muốn mở mắt xem rõ người kia là ai, nhưng mí mắt nặng như ngàn cân, chưa kịp thấy gì đã lại thiếp đi.
Trận tuyết này rơi suốt hai ngày liền, gần nửa cánh cửa bị tuyết phủ kín. Bên ngoài Bạch Sơn trấn, không ít nơi còn xảy ra tuyết tai. Người ta nói, chưa từng thấy tuyết lớn thế này, nhất định là điềm trời giáng xuống.
May mà trong trấn tình hình vẫn còn nhẹ, dân chúng bận rộn xúc tuyết, phá băng, mãi đến hai ba ngày sau tuyết mới dần tan.
Khi Úc Khanh tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời, tay chân mềm nhũn như không còn là của mình. Trong phòng xa lạ chẳng có lấy một bóng người, chỉ có một chiếc giường nhỏ, một chiếc tủ cũ kỹ, một bàn một ghế. Chăn đệm được hơ ấm bên tường, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc.
Nàng gọi khẽ một tiếng: “Có ai không?” Lại phát hiện giọng đã khản đặc, chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt.
Ngồi dậy, xoa xoa mặt, thần trí dần tỉnh táo, có cảm giác như vừa được tái sinh.
Không rõ đã ngủ bao lâu, cũng chẳng biết tình trạng của Lâm Uyên ra sao.
Nàng mặc thêm áo bông, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tuyết trắng hòa cùng ánh nắng, chói lóa phản chiếu vào mắt.
Úc Khanh nheo mắt nhìn ra ngoài viện. Trong sân có một cây khô, cành đông buông xuống, tuyết phủ nặng trĩu. Một lang quân trẻ tuổi tựa vào thân cây sần sùi, gió đông thổi nhẹ, tuyết trên cành rơi xuống rơi tán loạn, dừng lại trên tà áo hắn. Hắn đứng đó, nhắm mắt, trầm tĩnh như ngọc thụ quỳnh hoa, phong lưu mà ôn hòa, khiến người nhìn không khỏi sinh lòng kính ngưỡng.
Nghe thấy tiếng cửa mở, hắn dừng bước, quay đầu nhìn về phía nàng.
Úc Khanh chẳng đọc được bao nhiêu sách, nhưng trong khoảnh khắc ấy, chỉ cần nghĩ đến việc nắm tay một lang quân như Lâm Uyên cùng nhau vượt qua bao gió sương, trong lòng đã dâng lên sự thẹn thùng và một niềm hân hoan mãnh liệt.
Mắt nàng sáng rực, bước chân không kìm được lao về phía trước, vừa chạy vừa cười:
“Lâm Uyên!”
“Vào nhà trước đã.” Lâm Uyên khẽ nhíu mày, ánh mắt sâu lắng dừng lại nơi nàng đang đứng, trầm giọng nói: “Vừa tỉnh dậy đã ra ngoài hứng gió làm gì.”
“Ta mặc áo bông rồi, không lạnh đâu mà.”
Úc Khanh bước chân chậm lại, dẫm lên lớp tuyết kẽo kẹt, từng bước đến trước mặt hắn, giọng trong trẻo nhẹ nhàng hỏi:
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“7 ngày.”
Nàng giật mình. Không ngờ mình có thể ngủ liền một mạch đến vậy. Khó trách lúc mới tỉnh đầu óc vẫn còn choáng váng, tay chân thì mềm nhũn chẳng còn sức lực.
“Vậy còn chàng? Chàng tỉnh lúc nào? Cảm thấy thế nào rồi? Lưu đại phu có nói thân thể chàng ra sao không?…”
Hàng loạt câu hỏi tuôn ra một hơi, mà Lâm Uyên chỉ mỉm cười, chờ nàng hỏi xong.
Hắn đứng rất gần nàng, hơi cúi đầu xuống.
Trong đôi con ngươi đen thẳm kia, ánh lên trọn vẹn hình bóng nàng, như thể ngoài nàng ra, không còn thứ gì khác.
Úc Khanh bị ánh mắt ấy khóa chặt không rời, như xuân đằng quấn lấy sơn chi, càng vùng vẫy càng siết chặt. Nàng đứng cách hắn rất gần, gần đến mức có thể mơ hồ ngửi thấy mùi hương lạnh nhè nhẹ vây quanh lấy hắn, dần dần thấm vào trong hơi thở của mình.
Bị ánh nhìn của hắn dán chặt, tai Úc Khanh nóng bừng lên. Nàng vội vàng đưa tay lau mặt, thấp giọng hỏi:
“Trên mặt ta… có dính gì sao?”
Vừa dứt lời, nàng chợt khựng lại. Mới nãy ánh mắt của Lâm Uyên quá mức mãnh liệt khiến nàng quên mất, hắn vốn không nhìn thấy.
“Ta… ta không cố ý đâu, chàng đừng giận…”
Lời chưa dứt, đã bị bàn tay ấm áp khẽ đặt lên mặt cắt ngang.
Cằm nàng bị nhẹ nhàng nâng lên. Bàn tay mang theo vết chai mỏng lướt nhẹ qua gương mặt nàng, đầu ngón tay từng chút, từng chút một vẽ lại hình dáng dung nhan.
Từ đầu chân mày cong như trăng rằm, đến làn môi mềm mại như cánh hoa.
Mi dài run rẩy như cánh bướm nhỏ, khẽ chạm vào lòng bàn tay hắn tựa hồ khẽ vỗ nhẹ hai cái.
Nơi tay hắn đi qua để lại cảm giác ngứa ngáy khó nói, nhưng rất nhanh đã hóa thành một luồng nhiệt lưu bỏng rát, len lỏi vào từng tấc da thịt, lưu luyến chẳng chịu rời.
Hô hấp Úc Khanh vô thức nhẹ lại, ý thức dường như cũng bị hắn làm rối loạn, trở nên mơ hồ không rõ.
Nàng chỉ nghe bên tai khẽ vang lên tiếng cười trầm thấp của hắn:
“Không nhìn thấy.”
Úc Khanh đỏ bừng mặt đến mức rối tinh rối mù, tay chân luống cuống chẳng biết đặt vào đâu. Không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Uyên, nàng đành lảng tránh ánh mắt hắn, lúng túng dán mắt vào vạt áo xanh tầng tầng lớp lớp của chàng.
Bỗng nhiên nàng nhớ đến chuyện mình từng cạo lông mày đến rối loạn, vội vã nắm lấy cổ tay hắn, lắp bắp nói:
“Kỳ thật… lông mày ta có hơi ít, trên da cũng có vài vết nhỏ… tóc thì rối bù cả lên, mặt lại gầy chẳng có thịt… mũi nếu cao thêm một chút thì tốt biết mấy, còn khóe môi, nếu cong hơn một chút nữa thì càng đẹp…”
Lần đầu tiên nghe một cô nương tự đánh giá bản thân như thế, khiến Tạ Lâm Uyên không nhịn được bật cười thành tiếng. Từng sợi tóc bên thái dương cũng khẽ lay động theo nụ cười ấy.
Thấy hắn chẳng để tâm, Úc Khanh có chút xấu hổ, ngữ khí liền gắt gỏng lên đôi phần:
“Đừng cười! Ta nói thật mà!”
Gió đông bỗng lặng, cả sân viện rơi vào yên tĩnh.
Tạ Lâm Uyên im lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên nói:
“Khanh Khanh không cần tự hạ thấp bản thân như vậy, nàng thật sự rất đẹp.”
Bất kỳ ai khi nghe lời ấy từ miệng người mình yêu, đều sẽ xấu hổ đến mức chỉ mong có cái hố mà chui xuống, Úc Khanh cũng vậy. Nàng cắn nhẹ môi dưới, lồng ngực như bị nỗi ngọt ngào cuộn lại, tràn ra chẳng biết đặt ở đâu.
Rõ ràng đang giữa mùa đông, thế nhưng lại giống như vạn thảo ngàn hoa đang cùng lúc đâm chồi nở rộ, từ cành cây, từ mặt tuyết mà sinh ra, khiến xuân ý tựa hồ lan tỏa bao phủ lấy nàng và Lâm Uyên.
Úc Khanh khẽ cúi đầu, như thể sợ bị người ta nghe thấy, nhỏ giọng gọi:
“Uyên lang…”
Nàng từng nghe các thê tử ở dệt phường gọi phu quân của họ như vậy, cuối tên là một chữ “lang”, vừa thân mật vừa gần gũi. Nàng cũng từng muốn thay đổi cách gọi cho Lâm Uyên, không dùng cả họ lẫn tên như xưa, nhưng từ đầu tới giờ chàng vẫn gọi nàng là Úc Khanh, hoặc Úc nương tử. Thành ra nàng cũng ngượng không dám sửa miệng.
Tạ Lâm Uyên khẽ dừng, yết hầu nhúc nhích, giọng trầm trầm vang lên:
“Vừa rồi nàng nói gì đó?”
Úc Khanh nhỏm giọng lên một chút, lắp bắp:
“Uyên… lang.”
Tạ Lâm Uyên nhướng mày, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc pha chút gian xảo:
“Ta không nghe rõ, có thể gọi lại lần nữa không?”
Úc Khanh lập tức ngượng đến mức không biết giấu mặt vào đâu, biết rõ hắn cố ý trêu chọc mình. Nàng tức đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay định đẩy hắn một cái lại sực nhớ thương thế của chàng, đành chuyển hướng đẩy vào gốc cây bên cạnh:
“Chàng… cố ý!”
Một cái đẩy nhẹ khiến tuyết trên cành cây bất ngờ rơi xuống, như ngân hà từ trời đáp xuống nhân gian, rắc lên tóc vai hai người.
Cảnh tượng ấy, như định trước cho một đoạn cùng đầu bạc răng long.