Úc Khanh cắn chặt môi dưới, vội vàng đứng dậy thu dọn bát đũa, cố gắng làm điều gì đó để xoa dịu không khí đang căng thẳng đến mức đóng băng. Những chiếc chén gốm thô va chạm vào nhau phát ra tiếng vang chói tai, nàng cố gắng suy nghĩ tìm một cái cớ thoái thác, lại không muốn làm tổn thương tình cảm của Lâm Uyên.

“Ta… đương nhiên nguyện ý đi theo ngươi,” nàng nói, giọng hơi run. “Chỉ là… ta… có chút sợ hãi.”

Sắc mặt Tạ Lâm Uyên càng thêm lạnh lẽo. Một lúc sau, hắn bất ngờ ngẩng đầu lên, thần sắc dịu lại, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa:

“Là lòng ta nóng nảy. Giang Đô đường sá xa xôi, Úc nương tử chưa từng đi qua nơi đất lạ, trong lòng sợ hãi cũng là điều dễ hiểu. Là ta chưa chu đáo, lẽ ra nên kể rõ hơn cho ngươi nghe về nơi ấy, để ngươi yên tâm.”

Thần sắc hắn bình tĩnh đến mức không thể đoán được chút khói mù nào. Hàng mi dài rủ xuống che khuất đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước, dường như sẵn sàng bao dung tất cả nơi nàng.

Úc Khanh trong lòng nóng bừng, cảm động xen lẫn khổ sở. Nàng thầm cảm thấy may mắn, giữa thời thế loạn lạc này, lại gặp được một người như Lâm Uyên - dịu dàng, quan tâm, đối đãi nàng chân thành.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, muốn sống đến khi cốt truyện kết thúc, cùng Lâm Uyên đến Giang Đô định cư. Nơi ấy cách xa Kiến Ninh Vương, cách xa kinh thành và những tranh đoạt quyền lực. Họ sẽ không còn phải sống những ngày tháng bấp bênh trôi nổi.

Trong lòng có hy vọng, Úc Khanh khẽ hát nghêu ngao, nghĩ tới việc lên trấn mua chút thịt về tẩm bổ cho Lâm Uyên. Trước khi ra cửa, nàng hỏi:

“Ngươi có muốn ta mua gì không? Một mình ở nhà hẳn rất buồn. Trên trấn tuy không có gì hiếm lạ, nhưng nếu ngươi cần giấy mực luyện chữ, ta sẽ mua giúp.”

Tạ Lâm Uyên chỉ nói không cần gì cả, rồi đưa nàng ra tận cửa, dặn dò nàng sớm quay về.

Nghĩ đến việc có người đợi mình ở nhà, Úc Khanh dù đi giữa gió đông cũng cảm thấy toàn thân ấm áp, cười khúc khích chào hắn.

Thế nhưng nàng không đi thẳng lên trấn, mà rẽ lối quanh, men theo đường mòn đến dưới tàng cây ngoài vườn An Tức Hương.

Bốn bề không một bóng người. Úc Khanh lấy ra từ túi áo trong một miếng ngọc phù to cỡ ngón tay trỏ. Nhìn kỹ dưới ánh sáng lạnh đầu đông, ngọc phù trơn nhẵn sáng bóng, trên đó khắc rõ ràng mấy chữ: “Quan nội chi mệnh — Kiến Ninh Vương phủ”.

Vừa chạm vào vật này, Úc Khanh liền thấy khó thở.

Nàng giữ ngọc phù của Kiến Ninh Vương để phòng thân, đề phòng những lúc cấp bách gặp phải kẻ tiểu nhân cần dọa nạt. Nhưng nay đã có Lâm Uyên bên cạnh, vật này giữ lại chỉ thêm nguy hiểm.

Nếu chẳng may bị rơi hay thất lạc, rất có thể sẽ khiến hành tung nàng bại lộ trước Kiến Ninh Vương.

Úc Khanh bới đất dưới tàng cây An Tức Hương, đào một cái hố nhỏ, chôn sâu ngọc phù xuống, rồi giẫm chân mấy cái cho chặt, cuối cùng dùng lá rụng phủ lên. Như vậy, coi như kín đáo không kẽ hở.

Tựa như tất cả nỗi lo sợ bấy lâu nay của nàng cũng theo đó được chôn vùi.

Hai con quạ đen vẫn đang ngủ say trên cành cao, nàng nghĩ chúng sắp sửa mang tin tức về Lâm Uyên bay đến Giang Đô, trong lòng liền dấy lên cảm giác hưng phấn như sắp được tự do.

Chợt nàng phát hiện thân cây rỉ ra một lớp nhựa màu nâu đỏ, bám vào khe nứt của vết thương cũ năm xưa. Đưa sát mặt lại, nàng ngửi được một mùi hương ngọt ngào và ấm áp. Úc Khanh thấy dễ chịu trong lòng, tò mò bẻ một mẩu nhựa nhỏ, bỏ vào túi áo, rồi nhanh chân đi thẳng lên trấn.

Nàng vừa rời đi không lâu, trong phòng chợt vang lên mấy tiếng huýt sáo ngắn.

Hai con quạ đen mở mắt, vỗ cánh bay về phía chiếc xe lăn.

Tạ Lâm Uyên ngồi trước án thư, ánh sáng ban trưa xuyên qua song cửa sổ chiếu lên một nửa gương mặt hắn. Trong tay hắn là mảnh giấy viết thư, đang chậm rãi vuốt ve, hồi tưởng từng câu từng chữ Úc Khanh đã nói.

Nàng có khổ trong lòng.

Khổ trong lòng.

Có lẽ những điều ấy không phải là khổ thật sự, mà chỉ là lấy cớ mà thôi.

Nàng vì sao không nghĩ đến chuyện cùng hắn đi?

Bởi đơn giản, hắn mù lại tàn phế, nàng ngại rằng hắn là một người vô dụng.

Đã như thế, hắn lấy gì mà đòi hỏi một cô gái ngờ nghệch, chưa biết được đúng sai, phải chịu tổn hao tâm trí nơi thôn dã này?

Tạ Lâm Uyên nhét hai cuốn giấy vào trong thùng thư. Theo tiếng huýt sáo vang lên, hai con quạ đen vỗ cánh bay cao, biến mất trong tĩnh lặng của sơn thôn.

Hắn nhắm mắt, hàng mi dài tẩm dưới ánh sáng nhạt, nở một nụ cười ý vị khó dò.

Giang Đô là đâu? Hắn chưa từng đặt chân tới, cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi.

Nơi hắn muốn đến là kinh đô Trường An, là Thái Nguyên trong điện, duy nhất một tòa thượng cung.

Sau giờ ngọ, khi làng xóm náo nhiệt trở lại, Úc Khanh cõng chiếc sọt đi vào Bạch Tứ. Chưởng quầy thấy nàng đến, nét mặt vui mừng, đi vào trong quầy lấy ra túi đệm nói:

“Úc nương tử đến rồi, ngươi muốn túi đệm nào đây?”

Úc Khanh cẩn thận vuốt ve chiếc đệm, thầm thán phục: quả thật tiền nào của ấy, tấm vải này dệt kỹ càng, mềm mại hơn hẳn bộ quần áo nàng đang mặc. Lâm Uyên chắc chắn sẽ thích. Nàng cười dịu dàng, mở túi ra bên hông hỏi:

“Chưởng quầy giúp ta xem đây là gì? Ta nhặt được trên cây.”

Chưởng quầy đưa mảnh nhựa nâu đỏ lên mũi ngửi ngửi, thốt lên:

“Thơm quá, chắc là hương liệu nào đó.”

Bỗng từ hậu đường, một vị lang quân trẻ tuổi vén mành bước ra, nhìn mảnh nhựa trên tay chưởng quầy một cái, rồi nói:

“Úc nương tử nhặt được chính là An Tức Hương.”

Úc Khanh cứng đờ người, hôm nay thật xui xẻo, lại gặp phải thiếu chủ Bạch Tứ – Chu Diệp.

Nàng gắng cười đầy gượng gạo:

“Ta cứ tưởng thứ này cũng chỉ là hương liệu bình thường, không ngờ các ngươi huân xiêm y cũng dùng đến?”

Chu Diệp thao thao bất tuyệt giải thích:

“Huân quần áo không còn thịnh hành, nhưng dùng hương làm thuốc thì vẫn rất phổ biến. An Tức Hương dùng để huân hương, cũng có những điều kiêng kỵ.”

Úc Khanh ghi nhớ kỹ từng lời. Mấy ngày trước, khi ở trước mặt Lâm Uyên ăn mặc trang phục tề chỉnh, trong lòng nàng lại cảm thấy ảo não. Cô nàng tưởng mình đang ngưỡng mộ một người nào đó trước mắt, thật ra chỉ là nực cười mà thôi.

Nàng không dư dả, không mua nổi phấn hương mặt, mà An Tức Hương lại vừa đúng để dùng cho việc huân quần áo.

Úc Khanh tỏ vẻ cảm kích:

“Đa tạ Chu lang quân đã chỉ bảo. Chắc là lang quân đã từng đi rất nhiều nơi, đọc rất nhiều thư tịch.”

Chưởng quầy đứng bên cười khẽ, Chu Diệp đỏ mặt vì ngượng, rồi bối rối lui qua một bên.

Úc Khanh mỉm cười cáo từ, vừa đi ra khỏi Bạch Tứ thì đằng sau có tiếng gọi vội vàng:

“Úc nương tử!”

Nàng quay đầu hỏi:

“Lang quân còn có điều gì?”

Chu Diệp chắp tay nói:

“Tháng sơ năm sau, ta sẽ đến Bạch Sơn trấn kiểm toán Bạch Tứ, Úc nương tử có muốn đi cùng ta  không?”

Lòng Úc Khanh chỉ tràn đầy nghĩ đến Lâm Uyên, không muốn dây dưa, đáp đại một câu:

“Ta cũng chưa biết được, đến lúc đó hẵn hay.”  rồi vội vã rời đi, không màng nhìn lại Chu Diệp phía sau.

Nàng đi ngang qua cửa dệt phường bên hông, đúng lúc gặp Lưu nương tử báo tin bình an. Trong phòng các nương tử thấy nàng đến, phía sau lại thì thầm cười:

“Úc nương tử thật không biết giữ ý, giấu tiếu lang quân trong nhà mà không nói cho chúng ta!”

“Người nói gì vậy…”  Úc Khanh đỏ mặt, trừng mắt liếc các nàng, khiến họ cười ầm lên càng thêm hỗn hào.

“Quản sự nha kể lại, hắn bị nha môn quan sai mắng đến máu chó phun đầu, còn bị phạt nửa quan tiền. Tức giận quá đạp chân trong viện, ngã một cái, rồi về nhà nằm luôn!”

Dù tiền không thật sự bị phạt, Úc Khanh trong lòng vẫn vui mừng. Nghĩ đến Lâm Uyên hôm nay ăn ít, nàng vội vòng qua nhà bên mua thịt gà, cất vào sọt rồi sợ đệm xe lăn dính máu, lại cẩn thận lấy ra ôm vào ngực.

“Mau trở về thôi, trời sắp có tuyết rồi.”

Bầu trời âm u xám xịt, đôi lúc rơi xuống từng hạt bạc nhỏ. Úc Khanh ôm đệm chạy về phía nhà, tuyết đầu mùa chưa phủ kín mặt đất, nhưng khiến đường trở nên lầy lội. Nàng sợ ngã nên đi chậm lại.

Khi trời đã sắp tối, xa xa ló ra bức tường nhỏ của tiểu viện, bỗng nàng nghe tiếng bước chân dồn dập phía sau. Quay đầu lại, tim nàng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Phía sau, quản sự lộ vẻ mặt hung ác, tay giơ cao cây gậy gỗ…

Sau thôn, nơi ít người cư trú, phần lớn là nhà hoang. Gió thổi qua, cây cối rì rào, không một tiếng động khác.

Tạ Lâm Uyên mắt mang nét manh mông, nếu Úc Khanh không ở bên cạnh, thì trong lòng hắn chỉ còn là sự lăn tăn náo động không ngừng, từng cảm xúc lớn nhỏ như cuộn xoáy, thời gian cũng vì thế mà hoà lẫn, ngày đêm không phân.

Sơn thôn với phòng ốc sơ sài, u tối và yên tĩnh như một cơn lốc xoáy, dần dần cuốn trôi, nuốt chửng lấy hắn.

Mỗi lần Úc Khanh ra cửa, trong lòng hắn lại bùng lên một trận lửa giận vô danh, dấy lên từng cơn đấu tranh hỗn loạn.

Cho đến khi nàng mang đến cho hắn một món quà, đó là một chiếc đồng hồ nước bằng đồng, bảo rằng nàng mỗi ngày đến dệt phường làm công, tích cóp lâu ngày mới mua được, rồi còn tự tay làm thợ rèn đánh bóng.

Lúc ấy, Úc Khanh ngồi xổm trước mặt hắn, cười nhẹ nhàng nói:

“Chờ giọt nước rơi hết, ta sẽ trở về ngay. Ngươi muốn biết còn bao lâu, cứ chạm tay vào thành giọt nước là biết.”

Hôm nay đã là lần thứ sáu, hắn đưa tay chạm đến đáy bình, giọt nước đã cạn khô.

Trái tim hắn như bị siết chặt, Tạ Lâm Uyên cho rằng thứ tình cảm này chính là phẫn nộ, bởi nàng liên tiếp thất tín, sự thất vọng không ngừng tích tụ trong lòng.

Hắn nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, vị chua sắc lạnh tựa như một tảng băng, xuyên qua yết hầu, lạnh đến tận cùng năm phủ lục phủ.

Dù trong lòng lạnh lẽo như thế, hắn vẫn không thể yên lòng, đứng ngồi không yên, chờ đợi trong bồn chồn.

Tay hắn cố gắng duỗi ra, chỉ muốn chạm vào chiếc đồng hồ nước đó thêm một lần nữa.

Nhưng thời gian vẫn trôi qua lặng lẽ.

Cho đến khi tiếng thét chói tai vang lên bên ngoài viện.

Qua rừng núi, tiếng chim kêu rào rạt, Tạ Lâm Uyên bất ngờ đẩy cửa phòng ra.

Quản sự chính đang đè Úc Khanh xuống đất, xé rách quần áo nàng, cười to bằng thứ tiếng thôn thổ thô ráp:

“Hầu hạ một kẻ nghèo túng, tàn phế không ra gì, không bằng hầu hạ ta, hắn lại còn là một kẻ tàn phế. Mặt mày tuấn tú thì có ích gì chứ?”

Úc Khanh ra sức giãy giụa, khóc nức nở, mắng hắn là lưu manh vô lại.

Bạc tuyết dừng trên da thịt nàng, hòa cùng tiếng khóc, thấu xương đến tận tâm can.

Tạ Lâm Uyên đầu đau như vỡ nát, bên tai vang lên những tiếng tạp âm sắc bén.

Hắn nhanh tay rút con dao găm giấu trong xe lăn, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, mũi dao run lên như muốn bắn ra.

Hắn đứng dậy tiến lên, bất ngờ túm lấy búi tóc trên đầu quản sự, ánh mắt hiện lên sự tàn nhẫn ác độc, quật hắn lăn lông lốc không thương tiếc.

Quản sự đau đớn kêu lên, đôi tay vung lên trong vô vọng, không thể phản kháng, mặt mũi liên tục va đập vào đá vụn trên mặt đất.

Máu mũi bắn tóe, răng cửa cũng vỡ nát trong miệng hắn.

Quản sự cố gắng bò dậy, định chửi bới nhưng một cơn đau nhói từ tay phải truyền đến, khiến mắt hắn lé đi.

Chỉ thấy năm ngón tay đỏ tươi rơi rụng xuống lớp tuyết, còn tỏa ra khí nóng phập phồng.

Mắt hắn trợn ngược, môi run rẩy không phát ra nổi âm thanh nào, rồi ngất đi ngay tức khắc.

Mọi thứ bỗng yên tĩnh đến mức một mũi kim rơi cũng nghe thấy.

Khoảnh khắc ấy, thoáng qua như chỉ là một cái chớp mắt.

Úc Khanh sắc mặt tái mét, ôm chặt lấy người, run rẩy gọi:

“Lâm, Lâm Uyên…”

Ngay lập tức, tiếng gọi của nàng khiến Tạ Lâm Uyên hoàn hồn trở lại.

Tuyết rơi càng ngày càng dày, phủ lên tóc mai và thái dương hắn.

Cái lạnh thấu xương, gió đông quất mạnh khiến y bắn ra những tia máu tươi như hoa mai nở trong tuyết trắng.

Ngọn lửa giận trong lòng dần dịu lại, hắn từ từ ngồi xuống, lồng ngực phập phồng, mở miệng hỏi Úc Khanh, giọng nói thều thào còn vương chút sợ hãi:

“Ngươi bị thương rồi.”

“Không sao…”

Nàng đáp, giọng khàn khàn nhưng rõ ràng không hẳn khỏe mạnh.

Úc Khanh khịt mũi, ho nhẹ rồi thở hổn hển bò dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc dừng lại trên cơ thể hắn, vẫn bất động như chưa thể tin được:

“Ngươi… chân ngươi —”

Tạ Lâm Uyên nhíu mày, chớp mắt, như chợt nhận ra điều gì.

Úc Khanh hoảng sợ thốt lên:

“Chân ngươi đi lại được từ khi nào?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play