"Điểu Trạm Canh Gác" là một trò vặt vãnh không mấy cao sang, sau khi Úc Khanh học được, Tạ Lâm Uyên cũng không kinh ngạc, chỉ dặn nàng phải hiểu quy củ, nếu không sẽ cắt lưỡi nàng. Hắn nói lời càng tàn nhẫn, Úc Khanh ngược lại càng không sợ, thậm chí còn mơ hồ có chút tò mò.
Rõ ràng hắn sẽ không cắt lưỡi nàng, vì sao hắn còn khăng khăng nói như vậy. So với bị cắt lưỡi, Úc Khanh càng sợ hắn cắn lưỡi nàng.
Nhưng Tuyết Anh nghe được thì sợ tái mặt, vừa có dịp liền nhắc nhở: “Bệ hạ đối phu nhân ân sủng có thừa, trăm công ngàn việc cũng muốn chiếu cố phu nhân, ngay cả bữa sáng khi nào ăn, mỗi món rốt cuộc ăn bao nhiêu cũng đều hỏi đến. Xin phu nhân chớ lãng phí tấm lòng của bệ hạ.”
Úc Khanh chợt rợn người, ta còn có riêng tư sao.
Những điều này vẫn không ngăn cản được nàng luyện tập Điểu Trạm Canh Gác. Úc Khanh không rõ làm thế nào để thuần dưỡng chim chóc truyền tin, có lẽ có kỹ thuật Điểu Trạm Canh Gác cao cấp hơn, nhưng nàng không dám hỏi thêm. Nàng ngày ngày thổi sáo, dần dần quen thuộc với mấy chú chim.
Có một con sẻ xám đặc biệt ham ăn biếng làm. Tiếng còi vừa vang, nó liền bay tới kiếm ăn. Úc Khanh đặt tên cho nó là Chít Chít, không đầy mấy ngày, Chít Chít đã dám đậu trên lòng bàn tay Úc Khanh ăn gạo.
Tuyết Anh thấy vậy liền kêu lên: “Hiếm lạ quá!”, rồi lấy một lồng chim vàng muốn nhốt nó vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT