Úc Khanh và Tạ Lâm Uyên còn đang đứng trong sân, tuyết chưa kịp tan hết, viện môn bỗng “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra.
Tấn Cần đỡ Lưu đại phu khoác áo dày, tay cầm gậy, sắc mặt không chút dễ coi, chỉ thẳng hai người mà mắng:
“Hồ nháo! Bệnh mới vừa đỡ đã muốn dầm tuyết, các người là muốn tái phát phong hàn có phải không? Còn không mau vào nhà cho ta!”
Úc Khanh co đầu rụt cổ, ngoan ngoãn như tiểu hài tử bị bắt gặp trốn học, cố gắng kìm nén ý cười bên môi, lặng lẽ quay người bước vào trong.
So với nàng, Lâm Uyên vẫn bình tĩnh như cũ. Hắn bước đến hành lễ với Lưu đại phu, rồi nghiêm túc hỏi thăm bệnh tình của Úc Khanh.
Lưu đại phu hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn:
“Nương tử nhà ngươi thể trạng vốn đã yếu, cần phải từ từ bồi bổ. Ngươi thì tốt hơn, tuy bị thương nặng, nhưng nền tảng còn khỏe, coi như lần này mạng lớn mới giữ lại được. Chỉ là con mắt này… lão phu thật lực bất tòng tâm. Nếu muốn, chỉ có thể đến Kinh Đô hoặc Đông Đô tìm danh y thử xem.”
Tạ Lâm Uyên gật đầu, thần sắc nhàn nhạt, dường như không để tâm mấy đến chuyện đôi mắt. Ngược lại Úc Khanh nghe đến có thể đi hai nơi tìm y, trong đầu đã bắt đầu tính toán lộ phí và các khoản chi tiêu.
Lâm Uyên thấy nàng đang bẻ ngón tay tính toán, bèn nắm tay nàng lại, thấp giọng nói:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT