Dưới cơn mưa hiếm hoi đổ xuống, cái oi bức mùa hạ được dịu đi ít nhiều. Nội thị Liễu Thừa Đức cúi đầu tiến vào Sùng Văn điện, nâng tay dâng lên một phong tuyến báo thấm đẫm mưa sương, đặt cẩn thận vào góc trái của bàn tử đàn.
Loại tuyến báo da trâu này mỗi lần đưa đến đều mang theo ấn triện khẩn cấp cao nhất, cưỡi ngựa không ngừng nghỉ qua mười sáu trạm dịch, xuyên qua năm lớp cửa cung đồng hoa, cuối cùng mới đến được trước mặt Thái tử điện hạ. Nhưng Thái tử luôn không mở ngay, thường phải cân nhắc hồi lâu, chờ đến đêm khuya yên ắng mới chịu bóc xem. Bên trong rốt cuộc là tin gì, Liễu Thừa Đức cũng không rõ, chỉ biết rằng từ ba tháng trước, loại mật tín này thường xuyên xuất hiện.
Ba tháng trước, Hoàng hậu đột nhiên phát điên, tóc tai rũ rượi xông thẳng vào Đông Cung, giơ tay muốn tát Thái tử một cái. Sau bị ngài ngăn lại, bà liền giật tràng hạt Phật châu trên cổ tay, đánh thẳng vào mặt Thái tử.
Cung tì nội thị ai nấy sợ tới mức quỳ rạp trên đất, chỉ riêng Thái tử điện hạ không lộ hỉ nộ, không nói một lời, đợi màn đêm buông xuống mới đích thân đi thẩm ngục.
Dưới ánh nến lờ mờ, giữa tường cao lạnh lẽo, trong ngục nồng nặc mùi máu tanh và ẩm mốc.
Tạ Lâm Uyên ra lệnh mở mật thất, mùi cỏ dại thối rữa lập tức xộc thẳng vào mũi.
Xích sắt theo động tác mở cửa mà vang lên kịch liệt, thân hình nam nhân bị trói trên giá hình đã không còn nửa phần tôn quý, thân thể từng mạnh mẽ như báo săn, giờ chỉ còn lại huyết nhục be bét, khắp người không một chỗ lành lặn, miệng vết thương loét trắng, một bên mắt trũng sâu như lỗ khung rỗng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play