Trói Thanh Thanh
Trói Thanh Thanh
Đang ra 1 ngày
66 chương
250 2465
12345
Đánh giá: 4.9/5 từ 31 nhận xét
醉酒Bingo • Đang ra

Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , SE , Tình cảm , Ngược luyến , Cường cường , Thanh mai trúc mã , Cung đình hầu tước , Nữ cường , Cường thủ hào đoạt , Tương ái tương sát

Bản dịch thuộc về editor 醉酒Bingo, chỉ đăng tại TYT, vui lòng không mang đi nơi khác khi chưa được sự cho phép.

Tấn Giang 09/03/2025 Hoàn thành

Văn án:

“Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liệu thanh sơn kiến ngã ứng như thị.” (*)

Phúc hắc cố chấp Thái tử vs Thanh lãnh thông tuệ Công chúa

Tấn Phó: Ta và công chúa là thanh mai trúc mã, nhưng lại có kẻ không biết điều xen vào, phá hỏng hứng thú của ta.

Chương Thanh: Ta và Lệ tổng quản tình đầu ý hợp, nhưng lại bị một con rắn độc nhắm đến, phá hỏng chuyện tốt của ta.

Bức hôn, cường cưới, uy hiếp... Tấn Phó không chiếm được tâm, chỉ có thể trước tiên chiếm lấy người.

-------------------------------

Nghe được hai chữ "phu quân", Tấn Phó đang mân mê ngón tay khẽ khựng lại, phát ra tiếng "lộp bộp" khe khẽ. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt nàng ửng hồng chưa tan hết vẻ kiều diễm, khinh miệt nói: "Lời bổn cung lần trước nói, công chúa coi là trò đùa hay sao? Chớ nói hai người các ngươi còn chưa thành thân, ngay cả đã thành hôn, thứ bổn cung muốn, hắn cũng phải ngoan ngoãn dâng đến tay ta." Thanh âm hắn lạnh lùng quyết tuyệt, nói xong liền vỗ tay hai cái.

Hai cung nữ từ bên cạnh bước ra. Tấn Phó quay lưng về phía họ, dặn dò: "Công chúa thân thể có bệnh, không nên ra ngoài, tạm thời ở Từ Ninh Cung tĩnh dưỡng, hai người các ngươi phải hết lòng chăm sóc công chúa, nếu có kẻ tâm địa bất lương dám tiếp cận công chúa, cứ việc giết chết rồi mang xác đến cho bổn cung." Đây rõ ràng là muốn giám thị nàng, Chương Thanh giận đến cả người phát run, mở to hai mắt kìm nén không cho nước mắt chảy ra.

Tấn Phó thấy nàng vẻ mặt uỷ khuất, trong lòng chỉ cảm thấy thật câu nhân, khẽ cười, dùng ngón tay vuốt nhẹ gò má nàng: "Cầu người chẳng bằng cầu mình, bổn cung đã sai người đặt tượng Tống Tử Quan Âm ở Đông Cung hoa mai các, chuyện hài tử vẫn là công chúa tự mình đến cầu thì hơn." Hắn lại nhắc nhở: "Việc hôm nay, chớ để bổn cung phát hiện lần thứ hai." Nói xong buông lỏng tay, cất bước rời khỏi Từ Ninh Cung.

--------------------------------

Tấn Phó giơ tay đón lấy chiếc gối đầu, kéo lại đặt sau lưng nàng, dịu giọng: "Đây là con vua, không chấp nhận việc nàng tùy hứng." Hắn đưa tay vén sợi tóc mai bên tai nàng, nàng vẻ mặt chán ghét nghiêng đầu tránh đi, bàn tay hắn khựng lại giữa không trung, nắm chặt rồi lại buông thõng, đuôi mắt hắn khẽ cong lên, ánh mắt sủng nịch hỏi: "Không muốn sinh con cho ta, nàng giữ bụng sinh con cho ai? Hắn có thể sinh sao?"

Chương Thanh nghe xong lời này giận đến suýt ngất, dùng sức đẩy hắn ra: "Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa! Ta sinh cho ai cũng không muốn sinh con cho ngươi! Ngươi đi!"

Tấn Phó cười lạnh một tiếng, chẳng buồn lá mặt lá trái, một tay nắm lấy tóc nàng ép ngửa đầu lên, thanh âm tàn nhẫn mang theo chút khinh miệt: "Ai dám?" Hắn buông tay, ngón tay vuốt nhẹ xuống đỉnh đầu nàng: "Ngay cả nàng... cũng không dám."

Chương Thanh bị hắn bức đến phát điên, chẳng còn nghĩ ngợi gì nữa, lời nói không cần suy nghĩ liền tuôn ra: "Vậy thì cứ thử xem! Ngươi xem gan ta lớn đến nhường nào!"

Tấn Phó nhìn vẻ thống khổ kích động của nàng, ngược lại bình tĩnh trở lại, không hề kích thích nàng nữa, hướng ra ngoài phân phó: "Trông coi chủ tử của các ngươi cho cẩn thận, đừng để nàng muốn làm gì thì làm, có việc gì thì đến báo với ta." Hắn cúi đầu nhìn những mảnh lưu ly vỡ vụn trên đất, nói tiếp: "Đem nha đầu bên cạnh nàng kéo đến sân đánh hai mươi trượng, đánh thật dụng tâm, sau đó ra ngoài viện tuyển chọn một nha đầu lanh lợi hơn phái đến đây hầu hạ công chúa."

Tag: Cường cường, Cung đình hầu tước, Ngược văn, Tương ái tương sát, Chính kịch

Lập ý: Nữ nhân trong hôn nhân và quyền thế tự mình kiên trì và cứu rỗi.

(*) Câu thơ "我见青山多妩媚,料青山见我应如是" (Ngã kiến thanh sơn đa vũ mị, liệu thanh sơn kiến ngã ứng như thị) có nguồn gốc từ một bài từ (một thể loại thơ có vần điệu đặc trưng) nổi tiếng của Tống Từ (tức thơ thời Tống) mang tên 《贺新郎·甚矣吾衰矣》 (Hạ Tân Lang - Thậm hĩ ngô suy hĩ) của Tân Khí Tật (辛弃疾, 1140-1207), một nhà thơ, nhà quân sự yêu nước thời Nam Tống.

Bài từ này được sáng tác vào khoảng năm 1198, khi Tân Khí Tật đã bị cách chức và sống ẩn dật tại Tín Châu, Giang Tây. Ông đã xây dựng một ngôi nhà mới bên cạnh suối Tiêu Tư và đặt tên là "Đình Vân" (停云堂), lấy cảm hứng từ bài thơ "停云" của Đào Uyên Minh

Câu thơ này có thể dịch là: "Ta thấy núi xanh thật duyên dáng, chắc hẳn núi xanh thấy ta cũng như vậy". Ý nghĩa của câu thơ là sự tương đồng giữa con người và thiên nhiên. Tân Khí Tật dùng hình ảnh núi xanh để biểu đạt phẩm chất cao quý và thanh cao của mình, thể hiện một cách hoa mỹ tham vọng cao cả là thích sự cô đơn hơn là giao du với những kẻ xấu, đồng thời cũng là sự tự an ủi và tự hào về bản thân.

Các số gần nhất
Ứng Dụng TYT
Liên Hệ

TYT - Đọc và nghe truyện

Đầu trang

Người dùng bắt buộc phải tuân thủ quy định và pháp luật của quốc gia có liên quan khi xuất bản nội dung. Chúng tôi từ chối tất cả nội dung không hợp thuần thong mỹ tục, bạo lực, bất hợp pháp và sẽ huỷ chúng ngay khi phát hiện.

Các tác phẩm, bình luận, nội dung hoặc hình ảnh do thành viên đăng tải, người đăng phải chịu trách nhiệm. Nếu vi phạm, ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức khác, chúng tôi sẽ xác minh và gỡ ngay lập tức.

Bản quyền của các tác phẩm trên trang này (tiểu thuyết, bình luận, hình ảnh v.v.) thuộc về tác giả gốc. Trang này chỉ cung cấp chức năng tải lên, lưu trữ và hiển thị.