Hoàng hậu bắt đầu cảm thấy bất an. Lúc này, Thái hậu thong thả cầm chén trà nhấp một ngụm, Lan phi liền ôn tồn bảo Chương Thanh mở lời trước: “Con hãy nói rõ xem, vì sao lại đẩy người xuống nước?”
Chương Thanh nhìn về phía Lan phi, đáp: “Bẩm nương nương, Thanh Thanh là vì cứu quận chúa.”
“Ngươi… Ngươi nói bậy!” Triệu Nhân Nhân từ đầu đến giờ kinh hồn bạt vía vì mưu hại công chúa, lại bị kéo xuống nước sặc mấy ngụm, thêm vào khóc lóc một hồi, lúc này đã có chút hoảng loạn, chỉ biết lặp lại hai chữ “nói bậy”, không biết cãi lại thế nào.
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt Triệu Nhân Nhân, cất tiếng hỏi: “Cứu người mà lại đẩy người xuống nước? Thật là chuyện lạ đời, ngươi hãy nói rõ xem ngươi cứu người thế nào.”
Hoàng hậu sở hữu đôi mắt phượng dài, đuôi mắt xếch lên, không giận mà uy, nếu là cô nương yếu đuối nhìn thấy chắc chắn sợ đến không dám hé răng, nhưng Chương Thanh từ nhỏ đã lớn lên trong cung, chuyện gì chưa từng thấy? Nàng không vội đáp lời Hoàng hậu, nước mắt cứ thế chảy xuống, vẻ mặt muốn nói lại thôi, càng muốn chờ Hoàng hậu nói hết lời.
“Không còn gì để nói sao?” Hoàng hậu không cho nàng cơ hội mở miệng, cho rằng đại cục đã định, lấy ra khí thế của chủ hậu cung: “Tại nơi cung cấm này lại dám tùy tiện đoạt mạng người, nếu không nghiêm trị, quốc pháp ở đâu? Trong cung ai phạm lỗi đều phải bị phạt, chẳng lẽ ỷ vào có người chống lưng cho ngươi mà dám vô pháp vô thiên?” Có thể kéo được Hoa Lan Cung xuống vũng bùn thì còn gì tốt hơn.
Thời cơ vừa vặn, Chương Thanh nghe vậy đột nhiên ngừng khóc, không còn vẻ yếu đuối như trước đó, hướng về phía chủ vị hành lễ, nói: “Thỉnh Thái hậu, Hoàng hậu nương nương và Lan phi nương nương làm chủ cho Thanh Thanh.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play