Rắn đánh bảy tấc, cùng Triệu gia chống đỡ, cùng Hoàng hậu tranh chấp, Chương Thanh cũng chưa từng sợ hãi quá mức, vậy mà giờ phút này lời nói của Thái tử lại khiến lòng nàng căng thẳng. Khổ sở, chua xót, ủy khuất dồn nén thành một mối, giày vò nàng đau đớn đến tận tâm can, nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Thái tử, khẽ dịch thân mình sang một bên, hạ lệnh đuổi khách: "Còn rất nhiều kinh Phật chưa sao xong, nếu Thái tử đã nói hết lời, không còn việc gì, mời người trở về đi."
Tấn Phó không hề nhúc nhích, cúi đầu nhìn một con kiến bò bên mép nghiên mực, giơ tay nghiền chết nó, không đầu không cuối mà nói: "Chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, bổn cung muốn nó sống thì sống, muốn nó chết thì chết."
"Ngươi muốn làm gì?" Chương Thanh rốt cuộc không thể khống chế được cảm xúc, đứng lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm hắn, chất vấn.
Tấn Phó khẽ cười, rồi cũng đứng dậy, trước tiên dùng khăn tay lau sạch tay, sau đó thờ ơ nói: "Công chúa về sau vẫn nên suy nghĩ kỹ rồi mới làm thì hơn, nói cách khác," Tấn Phó thu lại nụ cười, cúi người nhìn nàng, "Bổn cung thương tiếc công chúa, không muốn công chúa chịu một chút khổ sở nào, nhưng lại nhịn không được muốn ra tay với con kiến kia, Công chúa chớ quên, Thu Oánh dù sao cũng là người của Đông Cung..." Thanh âm trầm thấp mà tàn nhẫn.
Đúng vậy, người bên cạnh Lệ Cẩn muốn lấy mạng hắn dễ như trở bàn tay, chỉ là nếu nàng ra tay với Thu Oánh, tất nhiên sẽ chọc giận tên điên trước mặt này trước, đúng như lời hắn nói, hắn tùy thời đều có thể lấy mạng Lệ Cẩn, cho dù không có Thu Oánh, chỉ cần một cái tội danh mưu hại hoàng tử cũng đủ để Lệ Cẩn chết cả trăm lần, quyền lực thật là một thứ tốt, lên trời xuống đất, giết người phóng hỏa, không gì không làm được.
Chương Thanh không dám đánh cược, nàng há miệng thở dốc, không nói nên lời, động cũng không dám động, phảng phất toàn thân giống như chẳng còn sức lực, nước mắt chảy ra cũng không hay biết.
"Thành thật mà nói, không biết lời nói nào của ca ca khiến muội muội đau lòng, làm muội muội khóc đến thương tâm như vậy?" Tấn Phó trào phúng nói, giơ tay dùng ngón trỏ lau một giọt nước mắt trên mặt nàng, rồi đưa ngón tay vào miệng nếm thử, mùi vị đắng chát, khóe miệng hắn khẽ cong, nhìn chằm chằm vào nàng, ý cười không chạm tới đáy mắt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play