Thu Oánh mắt long lanh nhìn Thái tử: “Điện hạ lời này là thật sao?”
Tấn Phó chẳng chút để ý nói: “Người của bổn cung, ở đâu chịu ủy khuất, bổn cung tự muốn giúp đỡ đòi lại.” Không biết nghĩ đến điều gì lại khẽ cười: “Chỉ là lời đã nói ra, không tiện thu hồi, chi bằng ngươi ban ngày về Đông Cung hầu hạ, buổi tối lại về nhà thì sao?”
Thu Oánh mừng rỡ khôn xiết: “Nô tỳ nguyện ý, tạ chủ tử săn sóc.”
Nhìn nàng nép vào đầu gối mình, Tấn Phó dùng tay vuốt ve mái tóc nàng, chỉ cảm thấy khoan khoái…
Hôm sau, trong học đường, Chương Thanh sáng sớm đã đến, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, chẳng bao lâu sau, nàng thấy Thái tử thong thả bước vào, phía sau không phải Thuận Tử mà là một người không ngờ tới.
Người nọ đợi Thái tử ngồi xuống, liền ở bên cạnh hầu hạ, vẻ mặt tươi như hoa xuân, tràn đầy ý tứ quyến rũ, nàng ta cúi người, cử chỉ thân mật, ánh mắt rực lửa, hận không thể dán chặt cả thân mình vào người Thái tử, chẳng hề để những người khác vào mắt. Người nọ chính là thê tử được ban cho Lệ Cẩn, Thu Oánh, rõ ràng đây lại là một cách nhục nhã người khác của Thái tử, Chương Thanh theo bản năng nhìn về phía Lệ Cẩn đang đứng trong góc, hắn cũng vừa lúc nhìn về phía nàng, hai ánh mắt giao nhau, hắn khẽ lắc đầu với nàng, không cần nhiều lời, nỗi chua xót trong lòng chỉ có hai người hiểu.
Tấn Phó theo ánh mắt nàng nhìn qua, mang theo vẻ lạnh lẽo, rồi nhìn về phía Chương Thanh nói: “Muội muội đang nhìn gì vậy?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play