Chương Thanh nghe được lời này, trong lòng như bị kim tế khẽ đâm, đau nhói nhưng không để lại dấu vết. Đã từng có người vì nàng chải mái tóc xuân thì, vì nàng xỏ giày cài trâm, vì nàng làm mứt lê mang tràng hạt, vì nàng đọc sách, vì nàng hát khúc Giang Nam… Đã từng… Hai chữ “đã từng” ấy sao mà não lòng, chỉ cần lơ đãng liền hóa thành một mảnh hư ảo.
Ninh Hoa thấy Chương Thanh không hề quay đầu lại, lặng lẽ ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo cứ tưởng nàng đổi tính, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng ta ở chỗ lão đạo trưởng đắc đạo thành tiên rồi? Nhưng nha đầu này hôm qua ở cung yến còn kiêu căng hống hách, làm mẫu phi tức giận, đập phá đồ đạc tan tành, đâu phải tiên nhân, quả thực là một tiểu yêu tinh. 
Ninh Hoa khẽ đảo mắt, lại nhìn bóng lưng Chương Thanh, kéo tay Lệ Cẩn nói: “Lệ tổng quản ngày đêm vất vả, tay cũng thô ráp đi nhiều, chạm vào khiến bổn cung đau lòng.” Nhìn bóng người phía trước khẽ động, Ninh Hoa rất hài lòng.
Lệ Cẩn theo bản năng rụt tay về, lại phát hiện Ninh Hoa nắm rất chặt, vội vàng nói: “Công chúa quá lời rồi, nô tài không xứng đáng được công chúa đối xử như vậy.” Ba chữ “không xứng đáng” hắn cố tình nhấn mạnh, nói cho ai nghe? Ai có thể hiểu được?
Ninh Hoa nhìn đôi mắt thất thần của hắn, vội vàng nói: “Ngươi đó, đâu phải là nô tài gì.”
“Ngươi đó, đâu phải là nô tài gì…” Cùng thanh âm trong lòng nàng trùng hợp một cách kỳ lạ, Thanh Thanh cũng từng nói với hắn những lời y hệt.
……

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play