Một tên nô tài từ bên cạnh bưng lên hai chén rượu, thái tử cầm lấy một chén khua khua, nói với Lệ Cẩn: "Bổn cung làm chủ, hôm nay hai người các ngươi đại hôn, uống cạn chén rượu giao bôi này, liền kết làm phu thê." Lại ý vị thâm trường nói: "Lệ tổng quản, Thu Oánh chính là người từng hầu hạ bổn cung, ngươi cần phải đối đãi tử tế với nàng đó."

Trong lòng Lệ Cẩn hiểu rõ thứ cảm giác say vị này là gì, hắn không thể uống, Thanh Thanh còn đang đợi hắn. "Điện hạ, dưa hái xanh không ngọt, xin điện hạ suy nghĩ kỹ."

"Hừ, cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi còn dám lên mặt." Tấn Phó bước đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: "Cái tên hoạn quan như ngươi còn trông mong gì ở nàng?" Nói rồi ánh mắt hắn trở nên âm hiểm, cười lạnh một tiếng: "Ngươi liệu mà nghĩ cho kỹ, chén rượu này đêm nay không phải ngươi uống thì là nàng uống." Chữ "nàng" đương nhiên không chỉ Thu Oánh, đánh rắn phải đánh dập đầu, Tấn Phó đương nhiên biết người Lệ Cẩn lo lắng là ai, đó cũng là tâm can bảo bối của Tấn Phó hắn, vậy mà tên hoạn quan này cả ngày tơ tưởng, hắn làm sao nuốt trôi cục tức này?

Dứt lời, Tấn Phó liền ngồi trở lại vị trí chủ tọa, chờ hắn mở miệng.

Lệ Cẩn cảm thấy tai mình ù đi, bao nhiêu năm tâm cơ, vậy mà lần đầu tiên hắn luống cuống tay chân đến thế. Tiếng Thái tử không ngừng vang vọng bên tai hắn, đúng vậy, hắn một thân tàn phế thì có thể cho nàng cái gì? Năm đó tiểu Công chúa bị mang đi, hắn chẳng làm được gì, hiện giờ Thái tử lại dùng cách này khiến bọn họ gặp nhau mà không thể bên nhau, hắn vẫn không thể phản kháng. Tranh giành cả đời thì có ích gì? Ngươi vẫn không thể thắng được cái quyền thế ngập trời này, chẳng giành được một người.

Thái tử chưa kịp uống hết một chén trà nhỏ, đã nghe thấy Lệ Cẩn đáp: "Tạ Thái tử ân điển." Sau đó, hắn liền uống cạn chén rượu trước mặt, Thu Oánh đi theo hắn cũng uống hết chén rượu của mình.

"Tốt, hôm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của hai ngươi, nhân sinh tứ đại hỉ sự, Lệ tổng quản thật đáng chúc mừng!" Rồi hắn nói với Thu Oánh: "Đông Cung của ta có không ít phòng trống, bổn cung thấy hai ngươi say rồi, bổn cung làm bà mối đến cùng, hai ngươi cứ nghỉ tạm ở Đông Cung đi."

"Thái tử, không thể..." Lời còn chưa dứt, Lệ Cẩn đã đứng không vững, Thu Oánh lại không thấy chút men say nào, hành lễ với Thái tử nói: "Điện hạ yên tâm, nô tỳ sẽ hầu hạ Lệ tổng quản cho tốt."

"Đi xuống đi." Tấn Phó nhếch môi, vẫy vẫy tay, Thu Oánh liền đỡ Lệ Cẩn lui xuống.

Lại nói về Chương Thanh, nàng đợi mãi không thấy Lệ Cẩn, trong lòng càng thêm hoảng loạn. Hàng năm, đêm trăng tròn là lúc bọn họ gặp nhau ở đây, vì sao giờ phút này vẫn không thấy bóng dáng hắn? Trong lòng Chương Thanh dấy lên một ý niệm chẳng lành.

Lúc này, bỗng nhiên có người từ sau lưng đẩy nhẹ nàng một chút, lực không mạnh, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng, lại khiến người ta giật mình. Chương Thanh không kinh mà là hỉ, một cái tên gần như muốn thốt ra khỏi miệng, thế nhưng, trong khoảnh khắc quay đầu lại, Chương Thanh lại thất vọng rồi, nàng ôm người vừa đến khóc nức nở.

Người kia dọa người không thành lại bị dọa sợ, một người không sợ trời không sợ đất như Công chúa sao lại khóc thành ra thế này? Hắn có đáng sợ đến vậy sao? Tấn Nhân cũng suýt nữa khóc theo, vội vàng hỏi: "Muội... Sao vậy Thanh Thanh?" Nghĩ ngợi một chút, hắn vẫn nhận lỗi trước: "Ca ca sai rồi, ca ca sau này không dọa muội nữa, muội đừng làm ta sợ."

Sau khi khóc xong, cảm xúc căng thẳng của Chương Thanh cuối cùng cũng dịu đi vài phần, nàng lau nước mắt, nói: "Không thấy Lệ Cẩn."

"Hả, ta còn tưởng chuyện gì to tát lắm, chẳng qua chỉ là một tên nô..." Nhìn sắc mặt Chương Thanh thay đổi, Tấn Nhân vội vàng sửa lời: "Yên tâm đi, Thái tử vừa mới phái người mời hắn đi uống rượu." Nghĩ ngợi rồi lại nịnh hót vài câu: "Nói ra thì Lệ tổng quản thật là có tài cán, không chỉ được muội che chở mà còn được Thái tử thưởng thức, cũng coi như tích cóp đủ mặt mũi..." Những lời sau đó của Tấn Nhân, Chương Thanh đã không còn nghe rõ.

Thái tử là người thế nào? Từ khi nào Thái tử lại để mắt đến Lệ Cẩn như vậy? Hôm nay Thái tử nhiều lần phái người đến mời nhưng đều bị nàng từ chối, chắc chắn cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn không thể làm gì nàng, nhưng lại có thể dễ dàng xử lý một tên tổng quản nhỏ bé, nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Thái tử, nàng sợ hãi tột độ, hồn bay phách lạc chạy về phía Đông Cung.

"Thanh Thanh!" Tấn Nhân gọi với theo Chương Thanh, nhưng nha đầu này dường như không nghe thấy, đêm nay thật lắm chuyện quái dị.

Một mình Chương Thanh chạy một mạch đến Đông Cung, trên đường giày rớt mấy lần, chật vật vô cùng, cũng chẳng màng quy củ xông thẳng vào nội điện, tiểu thái giám cản cũng không nổi.

Thái tử và mấy người đang ngồi một bên phẩm trà, vừa nói vừa cười đùa, vô cùng khoái hoạt, bỗng Chương Thanh đột nhiên xông vào, lập tức trong phòng im lặng như tờ, thấy vậy Triệu nhân nhân nhanh miệng trước: "Chưa bao giờ thấy Công chúa thất thố như vậy, sao hôm nay lại thành bộ dạng này?" Nói xong lại che miệng cười trộm, Chương Thanh dường như không nghe thấy, trừng mắt nhìn Thái tử hỏi: "Lệ Cẩn đâu?"

Triệu nhân nhân lại tiếp lời: "Ôi chao, Công chúa ngày thường dính lấy Lệ tổng quản như keo sơn, hôm nay lại đi hỏi chúng ta, những người sống sờ sờ này, về tung tích của Lệ tổng quản."

Chương Thanh chết trân trân nhìn Thái tử, đôi mắt đỏ ngầu, không chớp mắt, tựa như muốn nhìn thấu hắn: "Lệ Cẩn đâu?" Chương Thanh khàn giọng gào lên.

Thái tử chỉ khẽ cười, dùng nắp trà gạt nhẹ bọt trà, không vội vàng, giống như thật sự đang phẩm trà. Cái vẻ thong dong này, Chương Thanh đã từng thấy ba năm trước, lần đó, nàng tìm được Lệ Cẩn người đầy thương tích, nàng thề phải vì hắn báo thù, cũng vì vậy mà bị nhốt trong chùa suốt ba năm, lần này thì sao? Chương Thanh cảm thấy mình sắp chịu đựng không nổi nữa.

Triệu Khang lần này lại ra mặt hòa giải: "Công chúa đừng vội, Lệ tổng quản gặp chuyện hỉ sự nên bị trì hoãn, còn chưa kịp báo cho Công chúa."

Chương Thanh nắm chặt lấy cổ áo hắn: "Hỉ sự gì?"

Nhìn ánh mắt Thái tử chậm rãi dừng trên cổ áo mình, Triệu Khang vội vàng lùi về phía sau, nhưng lại sợ làm tiểu Công chúa bị thương, tiến thoái lưỡng nan.

Chỉ nghe Triệu nhân nhân nói: "Lệ tổng quản của chúng ta thành thân rồi, Thái tử rộng lượng, ban cho hắn cung nữ hầu hạ bên người, hắn chắc là ngàn ơn vạn tạ, vui mừng khôn xiết ấy chứ, Công chúa nếu không kịp uống rượu giao bôi, bây giờ vẫn có thể đến náo động phòng mà."

Chương Thanh không dám tin, buông lỏng tay khỏi Triệu Khang, Chương Thanh cảm thấy tứ chi như lập tức rã rời, nàng không dám nghe, không dám tin, nhỏ giọng hỏi: "Người đâu?" Dứt lời cũng không đợi bọn họ trả lời, lại thất thần bước ra ngoài, Thái tử cũng không cho người ngăn cản, lặng lẽ đi theo ra ngoài.

"Lệ Cẩn!" Chương Thanh đẩy từng cánh cửa phòng, vừa tìm vừa gọi tên hắn. "Xin ngươi, đợi ta... xin ngươi... đừng bỏ rơi ta... ngươi không còn nữa... ta phải làm sao ở thâm cung này... xin ngươi, Lệ Cẩn... chờ ta..."

Mãi đến khi tìm được gian phòng ở chỗ ngoặt, Chương Thanh mới dừng tay lại, nàng có thể cảm nhận được bên trong có người, là hắn, nàng đột nhiên không dám đẩy ra nữa, nàng đã không có sức lực, nàng không dám đối mặt, nàng sợ, chỉ nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng r*n rỉ của nữ tử, ngay lập tức Chương Thanh dùng hết sức lực toàn thân đẩy cửa ra.

Mẫu thân và tổ phụ của Chương Thanh đều là tướng quân, nàng từng thấy máu, từng trải qua chiến loạn, từng chứng kiến cảnh ngươi lừa ta gạt trong thâm cung này. Thế nhưng, trong mắt nàng, tất cả đều không tàn nhẫn bằng cảnh tượng trước mắt, hai người áo quần tả tơi nằm trên giường, nữ nhân kia ghé vào người Lệ Cẩn, kinh hoàng, túm lấy vạt áo hắn che thân, trên người Lệ Cẩn lấm tấm những vệt đỏ, đôi mắt hắn nhắm nghiền, tay vẫn còn sờ soạng trên người ả đàn bà.

Chương Thanh chẳng màng đến thứ gì, vội vàng xông đến trước giường, dùng sức đập mạnh vào người Lệ Cẩn, hắn mở mắt, tỉnh táo trong một thoáng, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Chương Thanh, nàng đang khóc, hắn muốn an ủi nàng, nhưng dược lực quá mạnh, khoảnh khắc tỉnh táo qua đi, ánh mắt hắn lại trở nên mê ly.

Chương Thanh nhìn bộ dạng hắn liền hiểu ra tất cả, nàng quay người lại, túm lấy cánh tay ả cung nữ kéo mạnh xuống đất, rồi giáng những cái tát như trời giáng xuống mặt ả, từng tiếng "chát chát" vang lên chói tai.

Chương Thanh điên rồi, vừa tát vừa gào thét: "Tiện nhân!" "Người của bản công chúa mà ngươi cũng dám chạm vào!" Tát một hồi đến nỗi hai má ả cung nữ đỏ ửng như muốn rỉ máu, Thái tử mới tiến lên, ôm lấy nàng dỗ dành: "Ngoan, đừng làm đau tay." Lại nhẹ giọng an ủi: "Nô tài không hiểu chuyện thì sai người dạy dỗ là được, vì cái loại này mà tức giận như vậy, không đáng."

Chương Thanh muốn cùng Tấn Phó đồng quy vu tận, nhưng nàng quá mệt mỏi, quá đau lòng, lập tức liền ngất đi, nàng mơ hồ nghe được người đang ôm nàng bên cạnh gào lên: "Thái y đâu? Mau đi thỉnh thái y!" Có lẽ, nàng đã chẳng còn thuốc nào cứu được nữa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play