Thái tử vừa phân phó, Tiểu Thuận Tử phía sau vội vàng vâng dạ, bụng nghĩ thầm: "Này đâu phải là đi quản giáo, rõ ràng là sợ vị tâm can bảo bối kia ở Phật đường ăn đói mặc rách ấy chứ, nếu như Hoàng hậu nương nương mà biết, không biết lại muốn đập phá bao nhiêu bảo bối mới hả giận được." Tiểu Thuận Tử thở dài, vội vàng đi chuẩn bị.
Thái hậu nghe Thái tử đến thỉnh an, tưởng là đến hưng sư vấn tội, người thì không thể thả chạy, vị ở Khôn Ninh Cung tối nay lửa giận đang hừng hực, nếu tiểu nha đầu rơi vào tay bà ta sợ là phải chịu khổ, đang nghĩ ngợi xem làm thế nào để đuổi Thái tử về, thì Thái tử đã dẫn theo thái giám đi đến.
"Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu." Tấn Phó vừa bước vào cửa đã tươi cười hành đại lễ, điều này khiến Thái hậu không hiểu ra sao.
"Mau đứng lên, hài tử ngoan." Thái hậu tươi cười đón chào, "Hôm nay Hoàng thượng ban hôn cho con, đúng là đại hỉ sự, Phó nhi trưởng thành rồi, tổ mẫu cũng già rồi." Nói rồi nặng nề thở dài, trước tiên dùng tình cảm, rồi im bặt không nhắc đến chuyện của Chương Thanh.
Lan phi không lên tiếng, đứng một bên lặng lẽ quan sát, dáng vẻ này của Thái tử nhìn thế nào cũng không giống đến hạch tội, hơn nữa chuyện Thái tử làm với Lệ Cẩn mấy ngày trước, Lan phi trong lòng đã có suy tính.
Tấn Phó cười nói: "Tổ mẫu phong hoa tuyệt đại, đến giờ vẫn phong tư không giảm, nào có chuyện già đi như lời người nói." Câu nói khiến Thái hậu cười tươi như hoa nở, nam nhân nếu chịu dỗ dành ngươi, cho dù ngươi là đứa trẻ bi bô tập nói hay là bà thím trung niên, đều đủ khiến ngươi quên hết mọi chuyện.
Tấn Phó nói tiếp: "Hôm nay tôn nhi đến thăm tổ mẫu cũng có một chuyện muốn nhờ." Thái hậu trong lòng khẽ trầm xuống, hỏi: "Chuyện gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT