Đông Trúc quả thực có chút ngạc nhiên hỏi: “Hoa Lan Cung cùng Khôn Ninh Cung xưa nay không qua lại…” Nói được một nửa, nàng ngẩng đầu nhìn cung nữ ở cửa, thấy người kia nhìn sang, các cung nữ vội vàng cúi đầu tiếp tục làm việc, Đông Trúc tiếp tục nói: “Chủ tử nhà ngươi vì sao lại thế?”
Tri Xuân đáp: “Để ta nói cho ngươi biết, nhưng ngươi đừng có truyền ra ngoài.” Lời nói thì như vậy, nhưng giọng điệu lại không hề hạ thấp, Đông Trúc gật gật đầu, nghiêng tai lại.
Tri Xuân hắng giọng, nói: “Vị gia ở Đông Cung đau lòng chủ tử chúng ta, chủ tử nhà ta ngươi cũng biết rồi đấy, cũng không chịu cúi đầu làm nhỏ, liền cùng vị gia kia náo loạn cả lên, Thái tử gia cũng không muốn thấy chủ tử chịu ủy khuất, liền chiều theo ý chủ tử nhà ta, tính toán chọn ngày lành tháng tốt muốn nghênh thú.” Chỉ có thê tử mới gọi là nghênh thú, Thái tử đây là tính toán đổi Thái tử phi, Đông Trúc kinh ngạc che miệng lại, những cung nữ phía sau đang nghe lén cũng không còn tâm trạng quét tước, liếc mắt nhìn nhau.
Tri Xuân thấy bọn họ đều nghe được, liền ra vẻ thâm sâu nói tiếp: “Chuyện này e là Hoàng hậu nương nương bất mãn, ngày sau, công chúa vào Đông Cung, chẳng phải sẽ thành mẹ chồng nàng dâu với Hoàng hậu nương nương sao? Thế nên, công chúa cố ý tự tay chăm sóc những đóa bách hợp quý giá nhất ngày thường, sai ta mang đến hiếu kính Hoàng hậu nương nương, để nương nương an thần.” Rồi nàng lại nghĩ ra điều gì đó: “Kỳ thực công chúa đây là lo lắng nhiều rồi, Thái tử gia sủng ái công chúa như trân bảo, ngày sau lại là chủ nhân chính thức của Đông Cung, ai dám không cho công chúa sắc mặt? Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không thể làm gì khác, sao có thể không theo ý nhi tử, để rồi mẫu tử trở mặt thành thù? Đến lúc đó, chỉ cần công chúa dỗ dành Thái tử gia cho tốt, mọi việc trong Đông Cung chẳng phải đều do công chúa định đoạt hay sao? Ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải lấy lòng chủ tử chúng ta vài phần.” Lẽ ra những lời này đã vượt quá giới hạn, nhưng thấy vẻ kiêu ngạo của nàng, phảng phất như thể ngày mai sẽ nhập Đông Cung, cũng không ai dám lên tiếng ngăn cản, Tri Xuân quả thực đã cân nhắc rất kỹ dáng vẻ dương dương tự đắc của mình.
Đông Trúc ngây người, miệng không thật lòng nói một câu: “Vậy sau này còn phải nhờ tỷ tỷ chiếu cố nhiều hơn.”
Tri Xuân hài lòng gật đầu, thấp giọng nói: “Lời này ngươi và ta biết là được rồi.”
Đông Trúc miễn cưỡng cười nói: “Tỷ tỷ cứ yên tâm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play