Lão vương phi thấy nàng thì hoảng sợ: “Ngươi không phải… ngươi không phải nữ hài đưa cho ta cây trâm sao?” Một chiếc ngọc bội sao có thể sánh được với cây trâm trị giá vạn kim, có người nói là một hồi hiểu lầm, cũng có người âm dương quái khí nói nàng trộm cắp thành tính, tự lấy trộm cắp làm vui. Tấn Phó liếc nhìn người nọ, là biểu ca Dương Xa của Triệu Nhân Nhân, chỉ nghe hắn vừa dứt lời thì đột nhiên “A” một tiếng kêu lên như heo bị chọc tiết, Ninh Hoa nhìn hắn nói: “Vừa nãy đã cảm thấy có cái gì cộm chân, thật là khó chịu, vì sao ngươi lại đặt chân dưới chân bản công chúa?” Lời này vô cùng kiêu ngạo, nhưng Dương Xa không dám hó hé gì nữa, liên tục xin lỗi đích công chúa.
Chương Thanh không hề để ý đến trò hề bên kia, chỉ hỏi lão vương phi: “Ngài xem rõ ràng, đây chính là ngọc bội của ngài?” Lão vương phi nói “Đúng vậy” cũng không đúng, “Không phải” cũng không đúng, đang do dự thì thấy Chương Thanh nhếch môi cười, rồi buông lỏng ngón tay, chiếc ngọc bội rơi xuống đất vỡ thành hai nửa. Lão vương phi đau lòng không thôi, ngồi xổm xuống đất nhặt mảnh ngọc bội khóc ròng: “Ngọc bội của ta, ngọc bội của ta ơi!”
Lão Vương gia cũng ngồi không yên, hỏi nàng vì sao làm vậy, Chương Thanh cầm một mảnh ngọc bội hỏi: “Có ai hiểu ngọc không, giúp ta xem xem ngọc này thế nào?”
Triệu Khang lập tức đứng dậy: “Vi thần có chút nghiên cứu về ngọc, hiểu sơ một vài điều, có thể cho thần xem được không?” Chương Thanh đưa qua, Triệu Khang xem xét một phen rồi bật cười: “Đây đâu phải phỉ thúy, đến bích ngọc cũng không tính, bất quá chỉ là lưu ly nhuộm màu thôi.” Lời này vừa nói ra mọi người đều ồ lên.
Lão Vương gia không phục, nói Triệu Khang nói bậy, nhưng trong số khách quý có rất nhiều người hiểu ngọc, ngũ gia nhà họ Văn liền đứng dậy, cửa hàng ngọc nổi tiếng ở kinh thành chính là nhà hắn mở, hắn cầm lấy mảnh ngọc bội, ước lượng bằng tay rồi lớn tiếng nói: “Đồ giả hiện giờ cũng không làm thô ráp như vậy, đây chẳng qua là đồ chơi của trẻ con thôi.” Chẳng hề nể mặt lão Vương gia, ông lão mặt đỏ bừng, không ngờ đứa con bất hiếu lại dám lấy khối lưu ly giả mạo ngọc quý giá ngàn vàng, làm mất hết mặt già của ông.
Chương Thanh bước lên trước nói: “Lưu ly có lỗ nhỏ tròn, ánh sáng khác xa phỉ thúy, màu sắc lại rất giống, thường có kẻ dùng ngọc trai giả lẫn lộn, chắc là quý công tử không hiểu ngọc nên bị kẻ xấu lừa thôi.” Lão Vương gia vừa nhìn quả nhiên trên mặt ngọc có những lỗ nhỏ, những lời của Linh Khê Công chúa rất có lý, chắc là ngay từ đầu nàng đã nhìn ra đây là giả, lại còn giữ thể diện cho mình, tùy tay tặng cây trâm vạn kim sao lại trộm một chiếc ngọc bội giả? Lão Vương gia và vương phi vừa cảm kích vừa áy náy.
Oan có đầu nợ có chủ, Chương Thanh cũng không khách khí, nhặt một mảnh ngọc bội khác đi về chỗ ngồi, nhét vào tay Chương Xảo Xảo, nói: “Nếu muội muội chưa thấy bao giờ, thì cứ giữ lại đi.” Những người trên bàn ai chẳng phải cáo già, bắt đầu bàn tán về vị cô nương nhìn nhu nhược động lòng người nhưng tâm địa độc ác này. Chương Xảo Xảo chỉ học được chút thủ đoạn tranh sủng trong nhà mẫu thân, đâu đã gặp qua loại trường hợp này, gấp đến độ bật khóc, đáng tiếc lần này ai cũng nói nàng dối trá, không ai tin nàng nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play