Chương Thanh không nhanh không chậm đáp: “Bát hoàng tử sao lại nổi giận? Tiểu súc sinh này vô duyên vô cớ cắn ca ca nó, chẳng lẽ ta còn không được nói?” Nàng nhẹ nhàng xoa xoa đầu con thỏ trong lòng.
“Ngươi!” Lão Bát cãi không lại nàng, siết chặt roi, chợt nghe thấy Thái tử bên cạnh khẽ “khụ” một tiếng, ý nói không được động thủ… Hắn nén cơn giận, quay phắt sang cằn nhằn với Thái tử: “Thái tử ca ca, huynh quản nàng đi! Nha đầu này mặc kệ dạy dỗ, sắp trèo lên đầu người ta rồi!”
“Thôi đi Lão Bát,” Tấn Phó rũ mắt nhìn Chương Thanh nói, “Chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó ở chung, đừng so đo với nàng.”
Lão Bát biết Thái tử không bênh vực mình, liền trừng mắt liếc Chương Thanh một cái, xuống ngựa hầm hừ bỏ đi.
Chương Khiếu nhìn vị biểu muội này, so với Chương Xảo Xảo còn khiến người ta đau đầu hơn, nhưng đây lại là người có chủ ý, chính hắn cũng khó lòng lường được, hắn liếc nhìn ánh mắt âm trầm của Thái tử, cho rằng Thái tử vì chuyện này mà tức giận, liền trách mắng: “Thanh Thanh, lại đây! Ở trong cung ngày thường dạy dỗ ngươi như thế sao? Thật là thất lễ! Lát nữa đến gặp Bát hoàng tử xin lỗi đi.”
Chương Thanh lúc này mới ngước mắt nhìn hắn: “Tam ca hóa ra cũng ở đây, thật là thất kính, ta nhớ rõ thuật cưỡi ngựa của tam ca là giỏi nhất, sao hôm nay không đoạt được hạng đầu?” Nói xong giống như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta thật là đã quên, công phu thúc ngựa của tam ca còn lợi hại hơn, vì Thái tử mà đi theo làm tùy tùng, tất nhiên là cam tâm tình nguyện.”
Sắc mặt Chương Khiếu trở nên khó coi, vị muội muội này xưa nay vốn không ưa gì Chương gia, tổ mẫu vẫn luôn gọi nàng là tiểu sát tinh, xem ra quả thật không dễ chọc vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play